Biệt Lai Vô Dạng - Chương 56
Edit: Aroura
Beta: Nguyệt Nguyệt
Cũng không cùng Chu Hoài Dịch về nhà, cũng không lại về nhà anh, Lục Nhĩ Nhã cầm chìa khoá xe từ chỗ Đàm Lâm, tự mình lái xe trở về võ quán.
Bên Nhĩ Dương cần bản sao sổ hộ khẩu, cô lại không mang bên người, thằng bé hình như rất sốt ruột, gọi hai cuộc điện thoại thúc giục cô.
Cũng may lúc về đến nhà trời vẫn chưa tối hẳn, cầm sổ hộ khẩu đi đến cửa hàng photo, photo thành ba phần, đóng dấu xong là gửi qua cho cậu. Gửi hoả tốc, hẳn là ngày mai có thể đến tay thằng bé.
Sau khi xử lý ổn thoả lại vui vẻ thoải mái quay về võ quán.
Đã lâu không quay về, trên sàn nhà đã có một mùi hôi nhẹ, ghé sát xuống còn có hơi sặc mũi. Nên dọn dẹp quét tước một chút rồi, bên phía Chu Hoài Dịch tạm thời không nên nghĩ đến, vẫn là nên dọn về đây ở một thời gian.
Thứ nhất là cách thành phố điện ảnh cũng gần, thứ hai là hai người tách ra một thời gian thì có lẽ cô sẽ có thể nghĩ thoáng hơn một chút.
Trong lòng thật sự khó chịu nhưng cũng không biết nói từ đâu, muốn tìm anh tán gẫu một chút cuối cùng thì vẫn luôn không giải quyết được gì. Lẽ ra mấy năm nay nhân duyên trong giới của Chu Hoài Dịch tốt như vậy, nhất định không chỉ dựa vào sức hút của tài hoa và nhân cách, gặp mặt nói chuyện với người ắt là không thể thiếu.
Chẳng qua đối tượng hiện tại là một cô gái thủy linh linh, ít nhiều cũng làm cô cảm thấy không thoải mái. Nếu là trước kia, lúc bọn họ không có quan hệ gì cô tự nhiên sẽ không để ý điều gì, bây giờ hai người đã phát triển đến việc bàn chuyện cưới hỏi, làm sao cô có thể không thèm để ý?
Chu Hoài Dịch thường nói hy vọng cô nhanh chóng chuẩn bị tốt, chấp nhận và thích ứng với tình cảm này, thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì người chưa chuẩn bị tốt hình như là anh.
Có lẽ mấy thứ kia đối với anh mà nói đã sớm trở thành thói quen, tính cách của anh cũng không giống như sẽ cố ý giữ khoảng cách với ai, có lẽ anh cũng không muốn thay đổi thói quen cũ vì mối quan hệ của hai người.
Anh tin chắc thanh giả tự thanh, nhưng cô lại dễ lo được lo mất.
Cô nghĩ Chu Hoài Dịch lần này có hơi làm cô thất vọng rồi.
Đầu tiên là đưa người về nhà, tiếp đó là đến nhà người ta làm khách, sau đó lại tán dóc nói đùa ở phim trường… Tự nhiên như bạn tốt ở chung vậy. Anh có lẽ đã quên, khi hai người còn chưa xác định quan hệ anh chưa từng làm những việc này với cô.
Nói cô ích kỷ cũng được, làm ra vẻ cũng được, cô chỉ không hy vọng bạn trai mình thân cận với người phụ nữ khác như thế, chỉ vậy mà thôi.
Lúc trong đầu lộn xộn lại muốn hoàn thành một việc có hiệu suất cao, thật sự có hơi khó khăn. Chỉ cầm chổi quét dọn thôi cũng mất nửa tiếng, phòng của cô còn chưa dọn dẹp gì.
Lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ phức tạp ra sau đầu, động tác trên tay nhanh nhẹn hơn, chưa đến ba phút đã quét sạch chỗ này, đi đến phòng ở. Quốc khánh tháng sau Nhĩ Dương phải về ở mấy ngày, không thể để tro bụi và rác rưởi bao phủ cả phòng cho người khác dọn dẹp.
Sàn nhà bằng gỗ nên quét dọn phải cẩn thận chút, không thể để cây lau nhà ướt sũng lau bừa, phải vắt khô khăn lông rồi quỳ xuống lau sạch, còn phải đánh sáp bảo vệ, mỗi lần quét doin đều vô cùng tốn thời gian và sức lực. Không còn cách nào vì đây đều là những đồ lão tổ tông để lại, làm sao đến một tâm ý giữ gì cũng không có chứ.
Sau khi làm xong tất cả thì mở cửa sổ thông gió, sắc trời đã tốt mịt, gió đêm mùa hè thổi vào qua cửa sổ mang theo một chút lạnh lẽo, sự khô nóng trên người cũng được giảm bớt làm cho tâm tình cũng thoải mái hơn.
Thoáng vặn vẹo cổ lại vặn eo rồi thả lỏng, eo lưng có chút đau nhức. Hít sâu vài lần, cảm thấy nhẹ nhàng hơn, sau đó mới xoay người trở về phòng, cầm áo ngủ, chuẩn bị tắm rửa.
Chân trước vừa mới bước vào nhà tắm tiếng chuông điện thoại bên kia đã vang lên không ngừng. Chắc là Thư Nguyên nhàn rỗi tìm người nói chuyện phiếm nên tìm cô.
Cong môi cười cười, chậm rãi đi qua, nhìn thấy người gọi là Chu Hoài Dịch lại hơi ngây người, anh bây giờ chắc là đang đóng phim mới đúng.
Mặc dù thấy lạ nhưng vẫn ấn nghe: “Làm sao vậy?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh Phó đạo diễn đang sắp xếp công việc cùng tiếng khuân vác đồ đạc trước, nghe ngữ khí của Chu Hoài Dịch cảm giác có chút mệt mỏi: “Em ở đâu?”
Ừm, xem ra thật sự rất bận, Đàm Lâm còn chưa kịp nói với anh cô đã về nhà, gọi điện thoại đến đây chắc là muốn biết cô có ngoan ngoãn đợi trong phòng nghỉ hay không, nếu không thì bảo cô về nhà trước, không cần chờ anh.
Lục Nhĩ Nhã cân nhắc ở trong lòng xem mình nên trả lời vấn đề này như thế nào, thì anh đã mở miệng: “Nếu mệt thì nói rồi đi về trước, bảo Đàm Lâm đưa em về, tinh thần em hôm nay có vẻ không được tốt nên nghỉ ngơi một chút cho tốt.”
Quả nhiên…
Lục Nhĩ Nhã ngồi xuống giường, thưởng thức chiếc nhẫn vừa tháo ra trên tay: “Em đã sớm rời khỏi phim trường về võ quán rồi, Nhĩ Dương cần bản photo sổ hộ khẩu, em về gửi cho em ấy, thuận tiện quét tước trong nhà, sắp tới sẽ không về nhà anh, lại cách xa thành phố điện ảnh, đi đi về về đều không tiện.”
Đối phương im lặng một lát giống như đang cân nhắc xem lời cô nói có đúng hay không, chờ đến khi cô nghe thấy tiếng Phó đạo diễn bảo anh đi đóng phim, Chu Hoài Dịch mới nói tiếp: “Vậy à, ở một mình có sao không? Anh sắp tới có lẽ không thể gặp em, đến phòng làm việc một thời gian, vì có chút việc phải làm, nếu không được thì bảo Tiểu Tề qua đó với em nhé?”
“Không cần, em ở như vậy mấy năm rồi, không sao hết.”
“Ừm, được, nghỉ ngơi sớm một chút, anh phải đi đóng phim.”
“…”
Lục Nhĩ Nhã không lên tiếng, đối phương cũng không cúp máy, tạo âm rất nhỏ truyền vào lỗ tai cô làm người tâm phiền ý loạn, có lẽ là cảm thấy cô hôm nay có chút không thích hợp, Chu Hoài Dịch hỏi: “Còn việc gì sao?”
“Chút nữa anh và Lư Chu Chu ở cùng nhau à?” Chỗ ở của cô gái kia cùng đường đi đến phòng làm việc, hôm nay lại đóng phim cùng Chu Hoài Dịch, cái gọi là tiện đường có một thì sẽ có hai.
“Cùng nhau cái gì?”
“Ừm… Thì là đưa cô ấy về nhà rồi mới đi đến phòng làm việc ấy.”
Chu Hoài Dịch không dự đoán được việc cô sẽ hỏi chuyện này, có chút ngoài ý muốn, cũng không nghĩ gì nhiều, ăn ngay nói thật: “Chắc là thế, đã trễ thế này rồi không dễ gọi xe, gần đây cũng không có trạm tàu điện ngầm. Đàm Lâm cũng đi cùng, không phải là ở riêng một chỗ.”
Anh còn biết cô đang để ý cái gì…
Lục Nhĩ Nhã đặt nhẫn lên bàn, ngã xuống giường: “Chu Hoài Dịch…”
“Ừm, anh nghe đây.”
“Anh có từng nghe qua một câu nói? Tam Mao nói —– nếu thứ ngươi cho ta giống như thứ ngươi cho người khác, ta đây sẽ từ bỏ.” Cô chớp mắt hai cái lại cảm thấy mình nói câu này không đầu không đuôi, mếu máo, suy nghĩ câu sửa lại nhưng đối phương lại đoạt trước.
Ngữ khí của người nọ có hơi bất đắc dĩ, lại mang theo ý cười linh tinh: “Em đang để ý việc của Lư Chu Chu?”
“Đúng vậy.”
“Nhĩ Nhã, em nên biết, ngoài em ra anh sẽ không nghĩ đến người khác.” Cho dù cách màn hình điện thoại, Lục Nhĩ Nhã cũng có thể cảm nhận được anh nói chuyện vô cùng nghiêm túc.
“… Ừm.” Lục Nhĩ Nhã nhẹ giọng đáp một tiếng lại nghe thấy tiếng Phó đạo diễn, mới nói “Hẹn mai gặp” với người ta rồi cúp máy.
Câu nói kia còn có chút hưởng thụ, nỗi buồn đọng lại trong lòng Lục Nhĩ Nhã bớt đi một ít không nôn nóng bất an giống lúc trước.
Có chút không ổn, cảm xúc của cô vậy mà vì dăm ba câu nói của anh dao động lớn như vậy, thậm chí làm cho mấy việc khiến cô bực bội cũng tiêu tan không ít.
Phụ nữ ở trong một cuộc tình, thật sự không thể nào chiếm được vị trí chủ động.
A, kệ đi, vẫn là đi tắm quan trọng hơn, mới nằm trên giường vài phút, lại ra một tầng mồ hôi làm cô khó chịu cực kỳ.
Nhưng mà câu nói kia, chỉ duy trì được đến lúc đóng phim.
Mạt Hà và Lâm Lâm có cảnh hành động, không biết sao đến lúc Lục Nhĩ Nhã bước ra, cô gái kia vậy mà lại đứng không vững, lung lay hai cái, Lục Nhĩ Nhã muốn thu chân lại cũng không còn kịp nữa, tuy lực đạo giảm bớt rất nhiều nhưng Lư Chu Chu vẫn phải chịu lực không nhỏ đánh vào, ngã về phía sau, che eo sườn bị đã lại, nhẹ nhàng kêu lên, sắc mặt trắng bệch, môi cũng run lên nhè nhẹ.
Lục Nhĩ Nhã có hơi ngốc, lúc quay cảnh đánh nhau, cô luôn có thói quen xuất toàn lực nhưng góc độ đều trải qua sự rèn luyện cẩn thận, sau có thể dự đoán được chân của cô gái kia sẽ trơn một cái như vậy.
Cô đứng yên tại chỗ nhíu mi nhìn cô gái ngã trên mặt đất, cuộn tròn lại, cảm thấy mình nên đi xem tình huống một chút, nhưng bên cạnh người nọ đã có không ít người vây quanh, cô không đến gần được, nhìn thấy Chu Hoài Dịch cũng ở trong đó cũng không muốn đến gần.
Chờ bọn họ dàn xếp xong cho người nọ, bước tiếp theo sẽ phải bắt đầu chất vấn cô, cô suy đoán ở trong lòng. Thầm than một tiếng không muốn ở lại lâu, trực tiếp xoay người quay về phòng nghỉ.
Lư Chu Chu là cố ý, ánh mắt giảo hoạt đắc ý trước khi ngã xuống đủ để chứng minh tất cả.
Hay cho một mỹ nhân mảnh mai, hay cho khổ nhục kế tự biên tự diễn…
Có xe cứu thương chạy đến phim trường đón Lư Chu Chu đi, cùng đi còn có người trợ lý khác của Chu Hoài Dịch – Tiểu Ngư.
Lục Nhĩ Nhã cảm thấy bọn họ có hơi chuyện bé xé ra to, một cước kia của cô chỉ có hai ba phần sức lực nhiều lắm thì chỗ bị đá xanh tím một thời gian, làm gì cần dùng trận lớn như vậy chứ?
Quay đầu nghĩ lại, hình như cô gái kia diễn quá mức, cũng không sợ kiểm tra ra.
Thôi, thôi, đều là việc của người khác, bây giờ cô còn có một phòng đạo diễn và nhân viên công tác phải đối phó, còn đến lượt cô nhọc lòng vì người khác sao?
Chu Hoài Dịch không tiếp lời Úc Hoài An nhưng biểu cảm cũng không tốt được đến đâu, ánh mắt nhìn cô mang theo chút lạnh lẽo.
Người mở miệng trước là Phó đạo diễn, bất đồng với việc gió chiều nào theo chiều ấy của vị Phó đạo diễn vâng vâng dạ dạ trong “Sau cơn mưa” kia, tính tình nóng nảy, có gì nói đó, hình như không thích chuyện chơi sau lưng như này.
Xoa eo là mắng: “Đóng phim thì đóng phim, cô ra tay nặng như vậy? Nếu kiểm tra ra cái gì không tốt, cô đi đâu tìm nữ số hai đến? Cô còn không phải là không ưa Tiểu Lư và đạo diễn Chu thân cận sao? A, nếu là tôi thì tôi cũng chọn Tiểu Lư, người phụ nữ tàn nhẫn ác độc như cô, căn bản không xứng với đạo diễn Chu.”
Trong tay Lục Nhĩ Nhã bưng một chiếc ly giấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước sôi để nguội, không nhìn Phó đạo diễn đang căm giận lấy công đạo cho Lư Chu Chu, tùy ý đặt chân trên bàn: “Tôi trước giờ đóng phim đều ra tay nặng, cô là lần đầu tiên biết đến à?”
“Làm sao có thể giống nhau? Ngày hôm qua diễn tập với cô đều là giáo viên dạy võ chính tông, Tiểu Lư chính là một cô gái nhu nhược, sao cô có thể ra tay được, Lục Nhĩ Nhã, không nhìn ra cô nhìn có vẻ ôn hoà điềm đạm, lại có thể làm chuyện dơ bẩn sau lưng như vậy!”
Lục Nhĩ Nhã không để bụng, khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn Chu Hoài Dịch: “Anh nghĩ như thế nào?”
Chu Hoài Dịch lại không nói một lời, nhấp môi nhìn cô.
Lục Nhĩ Nhã hiểu rõ mỉm cười, ném ly giấy vào trong thùng rác, ly giấy lượn một vòng nằm gọn trong sọt, cô đứng lên, nhấc chân đá mạnh vào mâm đựng trái cây và tư liệu, chỉ nghe thấy chiếc bàn nhỏ bằng gỗ phát ra tiếng động lớn, vỡ thành mấy mảnh, vụn gỗ bắn đến hoặc dừng trên sàn nhà, hay rơi xuống trên người đứng bên cạnh, đồ vật trên bàn cũng rơi xuống đầy đất.
Thu chân lại, Lục Nhĩ Nhã nhàn nhạt nói: “Nếu tôi có lòng muốn gây khó dễ cho cô ta, cô ta có lẽ đến sức để kêu đau cũng không có.”
Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bộ phim này nếu còn muốn dùng tôi tiếp thì tôi quay, dù sao tiền vi phạm hợp đồng tôi cũng còn không trả được, nếu quyết định thay đổi người thì xin cứ tự nhiên, việc của Lư Chu Chu tôi không muốn nói cái gì, muốn nghĩ thế nào cũng tùy các vị.”
Cô nhấc chân đi về phía cửa, mấy nhân viên nhỏ đứng cạnh cửa tự giác dịch ra một chút nhường đường cho cô, Lục Nhĩ Nhã ngừng một chút, mấp máy miệng, cuối cùng không nói cái gì nhanh chóng rời đi.