Cần Gì Phải Diễn Trò - Chương 1
Editor: Sakura Trang
Mười dặm quanh trường nhai sầm uất một mảnh, trong đó phồn hoa xinh đẹp nhất là một mảnh đình đài lầu các của Hứa gia. Lương đình thanh u, phối hợp từng tiếng nước chảy róc rách, đúng như tiên cảnh vậy.
“Hôm nay Mặc nhi muốn ăn cái gì?”
Tiếng hí kịch ngừng lại, theo tới là thanh âm trong trẻo của nam tử, thật là người hí hợp nhất, ngay cả tiếng nói chuyện ngày thường cũng giống như niệm bạch*: “Không có khẩu vị gì, chỉ muốn ăn táo chua cao ở cuối đường Vương Ký thôi.”
*lời nói bình thường, phân biệt với lời ca xướng trong ca kịch
“Cũng sắp sinh, vẫn thích ăn chua như lúc nghén.” Nam tử mặc cẩm y cười lên, “Mặc nhi luôn nói đứa trẻ ép lên dạ dày, còn muốn ăn táo chua cao, không sợ trong dạ dày toàn chua sao?”
Người ngồi ở bên đình thướt tha quay đầu, hơi nhếch mắt phượng nhìn, tuy không hoá trang, vẫn ưu nhã như ở trên sân khấu: “Nếu không cho mua, thì khỏi mua cũng được.”
“Ta nói không cho mua lúc nào?”Nam tử mặc cẩm y một bước nhảy tót lên đến bên cạnh người kia, “Người ngoài đều nói lúc này đứa trẻ đè lên dạ dày không ăn được, bụng Mặc nhi lớn như vậy còn muốn ăn là chuyện tốt.”
“Đừng nói chuyện cái bụng…”
“Phải phải, Mặc nhi sinh xong đứa trẻ, nhất định sẽ giống như trước vậy, eo thon như liễu hơn nữ tử. Ai mang thai không bụng lớn chứ, Mặc nhi kích động như vậy làm gì.”
“Nếu là hết cữ, eo còn to như vậy… Xướng cũng không thể xướng được thanh y nữa.” Mắt phượng hơi rũ xuống, “Không bằng bây giờ học một ít hí của lão sinh*.”
*vai nam trung niên (trong tuồng cổ, thường mang râu)
“Mặc nhi nói bậy, ngươi là lang quân của Hứa gia ta, ta mua một gánh hát cho ngươi, ngươi muốn xướng cái gì liền xướng cái gì, ta còn có thể để cho ngươi đi theo gánh hát lưu lạc sao?”
“Coi là ngươi có lương tâm.” Ngón tay thon dài sờ lên bụng, “Hơn chín tháng không thể ca diễn, lại không chịu ra nữa, ta liền phiền chết mất.”
Đưa mắt nhìn nam tử cẩm y biến mất ở khúc cong, Mặc Nhiễm cúi đầu thở dài.
“Lang quân, sắp sinh cũng không thể mặt mày ủ dột, sợ đứa trẻ sinh ra sẽ mệnh khổ a.”
Lần này Mặc Nhiễm cười, nhưng là cười khổ. Nhìn những người này, ngay cả than thở cũng không cho phép y. Hứa Thành nói là sẽ đem y trở thành trân châu quý nâng trên tay, nhưng y chẳng qua là chân trâu trong bùn mà thôi, nếu là trân châu chất lượng thượng thừa ngược lại vẫn tốt, nếu là nhả ra một viên châu xấu…
Lang quân… Buồn cười. Y hồi nào là lang quân, chẳng qua là người sinh con cho tiểu thiếu gia mà thôi.
“Nơi này gió lạnh, đỡ ta trở về đi thôi.”
Tiểu thị nữ gật đầu một cái, hết sức cẩn thận đỡ y đứng lên.
Thị nhi phù khởi kiều vô lực, Mặc Nhiễm không biết làm sao đột nhiên nhớ lại câu hí này, cười tự giễu một cái.
Ngồi quá lâu, chân có chút tê dại, hài tử đột nhiên giật giật, chân Mặc Nhiễm mềm nhũn liền suýt nữa ngã ngồi lai, nhờ có tiểu thị nữ đỡ y.
“Lang quân cẩn thận chút, ngài bây giờ là hai người.”
Mặc Nhiễm nhìn của nàng trấn an ở trên bụng mình, đột nhiên phiền não.
Y toàn thân cao thấp, cũng là vì cho cái bụng này lớn, bọn họ căn bản không sợ y đụng dập đầu, chỉ sợ bị thương cái bụng này!
__
Trên giường lớn bằng đàn hương màu đen, trải một lớp nhung mềm. Áo ngủ bằng gấm mềm nhẹ, gối cũng là của Tô Châu mềm mại nhất, màn cũng là lụa mỏng nhẹ nhất… Mặc Nhiễm thoải mái nằm ở trên giường, trong lòng cũng hiểu được một cái giường trị giá vạn kim này căn bản không phải làm cho y.
Không biết sinh xong hài tử, y sẽ ở nơi nào ở cữ đây, là thiên phòng lạnh lẽo, hay là dứt khoát ở đầu đường cuối hẻm? Mặc Nhiễm lặng lẽ thở dài, không dám để cho thị nữ nhìn thấy.
“Mặc nhi, táo chua cao đến rồi!” Hứa Thành hô lớn chạy vội vào cửa, nhưng nhìn thấy hai mắt nam tử trên giường hơi nhắm, lập tức không nói, rón rén bò lên giường, ngắm người đang ngủ say.
Mặc nhi của y, vốn là đào kép khúc động kinh thành, một bài “Đại ngọc táng hoa”xướng nhu tràng bách chuyển, thân hình cũng nhỏ nhắn như cỏ giáng châu, hiện tại người mang thai nặng nề, hài tử càng lớn, Mặc nhi lại càng gầy yếu, càng giống như Lâm muội muội bệnh tật quấn thân trong hí kia…
Hứa Thành cho mình một cái tát.
Nhưng khi nhìn tay mảnh khảnh của người nọ, bất an trong lòng càng tăng lên, lang trung nói vị trí thai của hài tử là chính, trọng lượng cũng nhỏ, thân thể Mặc nhi chịu đựng được, nhưng chuyện sinh con ai nói chính xác được… Cho dù Mặc nhi có thể sinh thuận lợi, hài tử lớn như vậy từ nơi nhỏ bé như vậy đi ra, muốn đau thành cái dạng gì a.
“Mặc nhi, ngươi ngạn vạn phải thuận lợi sinh hài tử ra, không thể có chuyện a…”
Mặc Nhiễm đang lúc nửa tỉnh nửa mê nghe câu này, chính là đâm đến chỗ đau, Hứa Thành cũng là như vậy, há mồm ngậm miệng đều là hài tử, đều là hài tử… Vì vậy nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Còn cái tay không đàng hoàng thò vào trong y phục giúp y xoa eo kia, y chỉ coi không tồn tại.
Lúc trước Hứa Thành là tri âm của y… Một bài “Táng hoa ngâm”, ngồi đầy tân khách đều là ủng hộ, chỉ có hắn một mình ảm đạm rơi lệ; người khác người ngoài đưa vàng bạc tơ lụa, chỉ có hắn đưa một quyển 《 Hồng lâu mộng 》 chép tay; người khác cũng khen hắn xướng Lâm muội muội bách chuyển thiên hồi, chỉ có hắn nghe được trong câu “Nguyện nô hiếp hạ sinh song dực”kia là hướng đến sự tự do… Khi đó quan to quyền quý muốn cướp chuộc y một người tiếp một người, nhưng y chỉ có hắn là tri âm, thậm chí đi theo hắn từ Tô Châu đến Biện Lương xa lạ… Không nghĩ, lại là như vậy, giống như Bảo Ngọc nói, thành hôn, liền từ bảo châu biến thành mắt cá…
Trên lông mi như cánh bướm, treo lên một chuỗi giọt nước.
Y thật là nhớ năm đó lần đầu gặp Hứa Thành, nam tử giữa một đám tân khách lã chã rơi lệ, y một thân thanh y trên sân khấu trên sân khấu xướng táng hoa, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy mình cùng nam tử dưới đài như gỗ đá gỗ đá trước minh, phảng phất là Bảo Ngọc trong sách nghe “Táng hoa ngâm”khóc lóc thảm thiết tái hiện. Nam tử năm đó nhìn y thấy như mê như say tuyệt sẽ không chỉ coi trọng hài tử trong bụng y… Bả vai của Mặc Nhiễm run run một cái.
“Mặc nhi, thế nào?” Hứa Thành vội vàng thò người ra xem, thấy dưới mắt người nọ có một vệt nước mắt, nhớ có người nói qua, lúc sắp sinh luôn là nhạy cảm nghĩ nhiều, không biết Mặc Nhiễm là nghĩ tới điều gì, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy vai của y, nhẹ vỗ nhẹ vuốt, giọng ôn hoà nhẹ nhàng an ủi.
Mặc Nhiễm lắc đầu một cái, từ trên giường gượng ngồi dậy: “Đến đây lúc nào?”
“Sớm trở lại, nhìn ngươi ngủ không bỏ được kêu ngươi… Táo chua cao mua về cho ngươi rồi, nếu là chưa muốn ăn cơm tối, ăn mấy khối trước lót bụng cũng được?”
“Cơm tối làm món gì?”
“Biết ngươi sợ dầu, cố ý để cho bọn họ đem đầu sư tử* làm thành hầm.”
*món thịt viên lớn xốt có hình giống đầu sư tử
Hiếm thấy Mặc Nhiễm mở miệng muốn ăn, Hứa Thành lập tức nói, “Mặc nhi nếu là ngại ngán, liền chịu đựng ăn chút táo chua cao… Không muốn ăn thịt, văn tư đậu hủ cũng chuẩn bị, đều là thức ăn Tô Châu, ngươi thích ăn.”
Nhìn bộ dáng Hứa Thành gần như lấy lòng, Mặc Nhiễm nhịn không được cười lên. Người này a, trong ngày thường tùy tiện, chăm sóc người ngược lại là cẩn thận. Chẳng qua không biết phần quan tâm này của hắn, là vì Mặc Nhiễm y, hay là vì loại của Hứa gia trong y a. Mặc Nhiễm thu nụ cười đứng dậy: “Thịnh tình như vậy, ta cũng không thể phụ lòng uổng công.”
Hứa Thành vội vàng kêu người mang thức ăn lên, đỡ y xuống giường: “Mấy ngày này Mặc nhi thật lười, nghe nói một ngày mười hai giờ, có thể ngủ hơn phân nửa, lang trung nói sắp sinh phải chịu khó đi đi lại lại, đến lúc đó hài tử xuống sẽ nhanh hơn, Mặc nhi cũng có thể bớt chị đau hơn.”
“Vừa đứng lên cảm thấy bụng trĩu xuống khó chịu, không muốn động.” Mặc Nhiễm xóa chân ngồi xuống, lại xoa eo nói.
“Trĩu là tốt, hài tử đi xuống, đến lúc đó liền dễ sinh.” Hứa Thành giúp y xoa bụng, “Bụng Mặc nhi quả thật đi xuống rồi, trước đều là tròn vo, nhìn dáng dấp không lâu sẽ sinh.”
“Có thể nhanh lên một chút đi ra đi.” Mặc Nhiễm vặn vẹo một cái để cho mình thoải mái chút, “Mỗi ngày trĩu đến eo ta muốn gảy.” Lời tuy như vậy, trong lòng Mặc Nhiễm nhưng không bỏ được đứa nhỏ này đi ra. Dù là biết rõ quan tâm của Hứa Thành là cho hài tử, y cũng muốn hưởng thụ nhiều hơn một chút, muốn cho Hứa Thành chỉ vây quanh mình như vậy, muốn nhìn trong lòng trong mắt Hứa Thành tràn đầy đều là mình…
“Mặc nhi muốn ăn cái gì, ta gắp cho ngươi.” Hứa Thành sợ Mặc Nhiễm đưa đũa chen đến bụng, đem một miếng đầu sư tử thả vào trước mặt y, “Còn muốn ăn cái gì? Ta để cho người làm tiếp chút điểm tâm tới nhé?”
“Không cần.” Mặc Nhiễm cúi đầu nhấm thức ăn, động tác ưu nhã dè dặt. Y chỉ có thể treo Hứa Thành như vậy, như gần như xa, không thể để cho hắn cảm thấy lấy được mình, nếu không… Nhìn những danh kỹ bị người chuộc kia, có mấy cái được chết yên lành?
Nhưng là trong lòng, Mặc Nhiễm muốn nhào tới trong ngực Hứa Thành khóc kể hài tử dày vò chơi đùa y lợi hại, muốn nũng nịu để cho hắn ôm mình ngủ, thậm chí… Muốn. Thời gian mang thai, tuy nói lang trung nói qua hơn ba tháng liền có thể hành phòng, người mang thai cũng mẫn cảm so với lúc trước tăng gấp bội, nhưng y lại chưa bao giờ dám để cho Hứa Thành phát hiện. Không phải sợ Hứa Thành không biết nặng nhẹ bị thương hài tử, là sợ y không duy trì được bộ dáng đoan trang, sợ Hứa Thành phát hiện y giống như nữ tử tầm thường… Nghĩ đến trước khi mang thai hai người càn rỡ cộng phó vu sơn, dưới thân Mặc Nhiễm đột nhiên ướt một mảnh, vội vàng rũ mắt sợ Hứa Thành phát hiện.