Chán Đời - Chương 34
Người đàn ông đứng dưới bóng tòa nhà, nhìn thấy cô, bèn bước ra ánh sáng. So với lần trước, anh tiều tụy đi rất nhiều, gò má gầy gò, đôi mắt vô hồn, trông có vẻ trì độn, dại ra.
Tình huống chuyển biến xấu rồi.
Tề Mộng gật đầu, mở khóa, để anh đi vào.
Người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha, chăm chú nhìn cô qua bàn làm việc.
“Cô không sợ sao?”
Bây giờ là trước bình minh, thời điểm trời tối nhất, cả tòa nhà chỉ có hai người bọn họ. Trên thực tế, bản thân Nghiêm Húc Minh cũng giật mình, Tề Mộng vậy mà lại đồng ý gặp anh.
Bác sĩ tư vấn bình chân như vại, “Bằng hiểu biết của tôi về anh, anh càng có xu hướng tự tổn thương mình hơn.”
Đúng là như vậy.
“Bác sĩ Tề, còn nhớ người bạn học tôi đã nói với cô không?”
Đã nửa năm trôi qua, Tề Mộng đối với hồ sơ của anh vẫn còn nằm lòng, “Bạn hợp tác làm ăn.”
“Đúng rồi.”
Tề Mộng đợi, nhưng Nghiêm Húc Minh đột nhiên dừng lại, nhắc đến đề tài này, dường như chính anh cũng rất hỗn loạn, không biết vì sao lại nói thế.
“Bác sĩ Tề, cô có tin rằng con người sẽ bị trí nhớ của chính mình lừa dối không?”
“Ký ức cũng không phải trăm phần trăm đều là chuyện thực, nó rất dễ dàng bị ảnh hưởng, bị những người khác, thậm chí bản thân mình bẻ cong. Có lúc, sự thật và ký ức còn trái ngược nhau.”
Nghiêm Húc Minh nghiền ngẫm lời cô, “Hôm nay tôi gặp được người bạn học kia, cậu ấy khiến tôi nghĩ tới vài chuyện, nguyên nhân tôi và cậu ấy trước đây giải tán không phải như trước đó tôi nói cho cô biết, bởi vì tranh cãi về lợi ích, mà là có duyên cớ khác.”
“Có người ảnh hưởng đến ký ức của anh?”
“Tôi cho là vậy.”
Nghiêm Húc Minh bắt đầu nhớ lại.
Khoảng thời gian này bảy năm trước xảy ra rất nhiều chuyện, dọn đến nhà mới, mở rộng quy mô trường học, cãi nhau với Diệp Thanh, còn có… ly hôn, hết thảy mọi chuyện hỗn loạn, mỗi ngày bận đến sứt đầu mẻ trán. Có lẽ vì không dám nhớ lại nên anh rất ít khi nghĩ đến, lâu dần bị trải nghiệm mới bao phủ, tầng tầng lớp lớp, như dệt sợi, Nghiêm Húc Minh nỗ lực kéo tơ bóc kén, từ trong kén tìm ra một ít chi tiết nhỏ.
Anh nghĩ tới, Diệp Thanh và Trần Cẩm Như trước đây là hai người thân thiết nhất của anh, cũng là hai người đối chọi gay gắt nhất. Từ thuở mới lập trường học, Trần Cẩm Như đã muốn nhúng tay vào kinh doanh, nhưng bị Diệp Thanh kiên quyết chắn ở ngoài cửa. Hai người bọn họ chính là từ lúc ấy bắt đầu cãi vã không ngừng.
Mâu thuẫn tích tụ quá lâu, sẽ bùng nổ. Bảy năm trước, Diệp Thanh và Nghiêm Húc Minh lập kế hoạch biến trường học thành chuỗi trường học, đang bàn bạc với người đầu tư, Trần Cẩm Như chạy đến trường học làm ầm lên, nói cô ta cũng là cổ đông, trên bàn đàm phán giở công phu sư tử ngoạm, kết quả bàn bạc thất bại. Diệp Thanh xuất lực nhiều nhất, Nghiêm Húc Minh bởi vì hổ thẹn với bạn tốt mới trả hết tiền cho y.
Chỉ có điều, sau đó lại như Tề Mộng nói, Trần Cẩm Như ảnh hưởng tới anh, khiến anh cảm thấy Diệp Thanh là một người vì tư lợi mà phản bội. Lời nói dối lặp lại nhiều lần, rốt cuộc lại biến thành sự thật.
“Có lẽ chính tôi cũng cảm thấy, lời nói dối dễ dàng tiếp nhận hơn…”
“Mọi người sẽ có xu thế tin tưởng những thuyết pháp có lợi cho mình.”
Nghiêm Húc Minh đứt quãng nói xong, trời từ từ hửng sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe chạy, thành phố một lần nữa thức giấc, trở nên chật chội ồn ào.
Tề Mộng dường như đã nắm được một chút manh mối, có điều cần bằng chứng để tiến thêm một bước. “Hôm nay tới đây thôi.” Sáng nay cô còn có những cuộc hẹn khác.
“Cảm ơn bác sĩ.” Nghiêm Húc Minh muốn đi, lại bị Tề Mộng gọi lại.
“Anh không ngủ ngon giấc bao lâu rồi?”
Dưới mắt anh có quầng thâm rất đậm.
“Tôi lại cảm thấy, hình như tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.” Nghiêm Húc Minh đối với sinh hoạt mỗi ngày không hề có cảm giác chân thực, cứ giống như một mộng cảnh vô tri.
“Để tôi kê cho anh ít thuốc.” Tề Mộng viết đơn thuốc, đưa cho anh, “Uống theo liều lượng.”
“Uống nhiều có chết không?”
Tề Mộng nhướn mắt lên nhìn kỹ anh, “Khả năng không cao lắm, nhưng sẽ khó chịu mấy ngày.”
“Vậy thôi đi.” Nghiêm Húc Minh không cầm đơn thuốc, anh không cần sự an ủi giả tạo.
Buổi tư vấn kế tiếp là vào cuối tuần, Tề Mộng bảo anh tỉ mỉ giảng giải một chút quá trình cùng vợ trước ở chung. Đều là những chuyện phát sinh từ thời đại học, đã quá mơ hồ xa xôi, Nghiêm Húc Minh về nhà, tìm hết album ảnh trước đây, đưa đi khôi phục lại, đoạn nào nghi vấn, liền gọi điện cho Diệp Thanh và những bạn học khác tìm chứng tứ.
Một cách chậm rãi, giống như khảo cổ, anh chắp vá được khái quát câu chuyện.
Chờ trở lại phòng khám, Nghiêm Húc Minh đem tất cả ngọn nguồn nói cho Tề Mộng.
Mối quan hệ của anh và Trần Cẩm Như từ lúc bắt đầu đã dị thường rồi, anh chỉ thích bề ngoài đối phương, và cả hư vinh khi được hoa khôi hệ ưu ái, mà Trần Cẩm Như lại như Diệp Thanh mô tả, là một người có ý muốn khống chế rất mạnh mẽ, muốn đem tất cả những gì của bạn đời nắm chắc trong lòng bàn tay. Nghiêm Húc Minh tính cách hiền hòa, điểm đó hợp gu cô ta.
Mỗi khi Nghiêm Húc Minh làm chuyện không hợp ý cô ta, đều sẽ bị chửi rủa, hạ thấp, dần dần theo từng bước nhượng bộ, không gian cá nhân của anh bị xâm chiếm từng bước hầu như không còn. Trần Cẩm Như như một bộ rễ cây, không sót chỗ nào mà giữ chặt lấy anh.
Đó là một loại ngược đãi, người rơi vào đó sẽ từng bước đánh mất chính mình, bị đối phương chi phối. Tề Mộng tìm được căn nguyên sự tự ti của Nghiêm Húc Minh.
“Vậy sau đó, chuyện gì khiến anh quyết định rời khỏi cô ta?” Câu này cực kỳ xâm phạm riêng tư, bản thân người bị hại rất khó nói không với kẻ chi phối, thậm chí còn không phát hiện ra.
Cô đoán đúng, ly hôn không phải Nghiêm Húc Minh chủ động.
Diệp Thanh đi rồi, mong muốn của Trần Cẩm Như rốt cục được đền bù, cô ta tham gia vào quản lý trường học. Mùa thu lúc khai giảng, bọn họ gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi khởi đầu tới nay, một giáo viên của Nghiêm Húc Minh tự mở lớp học, lập tức mang đi gần một phần ba số học sinh, hơn nữa đối phương thu học phí thấp hơn bọn họ rất nhiều, số lượng học sinh vẫn còn tiếp tục giảm xuống.
Trần Cẩm Như khủng hoảng, khuyên anh nên sang tay trường học, nhưng Nghiêm Húc Minh tính toán rồi, chiến thuật đối phương dùng là đốt tiền, kéo dài không được bao lâu, chỉ cần sống qua một khoảng thời gian, tình huống sẽ chuyển biến tốt. Trần Cẩm Như thấy anh vay tiền xung quanh, đến nhà cũng thế chấp, sợ rủi ro mất hết vốn liếng, vội vàng phân rõ giới hạn với anh.
Lúc cô ta đi, Nghiêm Húc Minh hạ mình, chắn ở cửa, quỳ xuống van xin cô ta. Chính là lúc đó, Trần Cẩm Như dùng kéo đâm anh bị thương.
Vì lẽ đó, Nghiêm Húc Minh nhìn thấy Ngô Dục vất vả hạ mình giữ anh lại, giống hệt như anh lúc trước. Anh dùng phương pháp giống hệt làm tổn thương đối phương.
“Bác sĩ Tề, tôi nghĩ cô nói đúng rồi, thứ tôi chán ghét không phải thế giới này, mà là bản thân tôi.”
Tuy rằng chuyện cách đây rất nhiều năm, nhưng bóng ma Trần Cẩm Như để lại cho anh vẫn còn tồn tại. Diệp Thanh là người ngoài cuộc, nhìn thấy rất rõ ràng. Anh quả thật thay đổi rồi, bị trói trong khuôn sáo vợ trước thiết lập, đè ép đến biến dạng, như bàn chân nhỏ của phụ nữ phong kiến, quên mất hình dạng vốn có của bản thân.
“Kỳ thực anh không đi đâu cả, anh có thể tìm lại bản thân mình. Trong lòng anh biết rõ anh muốn cái gì, đừng chèn ép, cứ để dục vọng thoát ra ngoài.”
“Nhưng mà cô ta bây giờ vẫn can thiệp đến tôi, khiến tôi cảm thấy hành vi của mình cũng không hợp lý…” Dưới ảnh hưởng của Ngô Dục, Nghiêm Húc Minh vốn đã chuyển biến tốt hơn rồi.
“Đây không phải chuyện nói một lần là xong, anh nhất định phải đứng dậy, lật đổ địa vị quyền uy của cô ta trong lòng anh, có lẽ lúc đầu sẽ rất khó, nhưng chỉ cần thành công một lần, sức mạnh của cô ta sẽ suy yếu.”
Nghiêm Húc Minh trầm mặc, anh cảm thấy mình không làm được.
“Nếu như tôi không làm gì cả, cứ như vậy mà sống tiếp thì sao?”
“Chấp nhận, hoặc thay đổi, không có đúng sai, chỉ là hai lựa chọn khác nhau.”
“Lựa chọn được rồi, buồn phiền sẽ biến mất.”
Tề Mộng gật đầu.
“Thế nhưng… Vạn nhất tôi thả ra một quái vật thì sao? Một thứ quái thai nào đó?”
Nghiêm Húc Minh không xác định được, anh thật sự và anh bây giờ bên nào tốt hơn, Trần Cẩm Như trước đây luôn nói anh ấu trĩ.
Tề Mộng nở nụ cười, “Tư duy con người là trăm ngàn thứ kì quái, tôi tin, mỗi người trong mắt người khác đều là người ngoài hành tinh.”
“Chúng ta không thể hiểu nhau sao?”
“Có, nhưng rất ít. Anh nghĩ xem, trong vũ trụ to lớn, tìm được một người ngoài hành tinh có cùng tần số với mình không phải là kì tích sao?”
Vẻ mặt Nghiêm Húc Minh chắc chắn đã tiết lộ ra manh mối nào đó, Tề Mộng dùng ánh mắt đã thấu hiểu nhìn kỹ anh, “Thầy Nghiêm, anh đã từng gặp rồi đúng không… Kỳ tích?”
—–
Editor: Chương này dài quá. :'(
Cũng khó trách ông Nghiêm Húc Minh, trăm chuyện đổ xuống cùng một lúc, một mình chống đỡ xong thì mệt mỏi rồi gục ngã cũng đúng thôi. Lại nói đến chuyện công thụ, lúc đọc bộ này, tui đã nghĩ vì sao trong những bộ đam khác, thụ vì bệnh thần kinh mà bỏ công đi thì ai ai cũng thông cảm, nhưng đổi lại là công thì lại chê mấy ổng yếu đuối, thiếu bản lĩnh, mà đã là người thì ai chả có lúc yếu đuối. Ông Nghiêm Húc Minh không thiếu bản lĩnh, lúc mọi chuyện rối tinh rối mù mà ổng lèo lái được như vậy là quá ngon lành đó chứ. Có điều thần kinh hơi yếu nên xử lý mọi thứ ổn thỏa xong thì gục cmnl.
Nói thì nói vậy thôi, tui team sủng công, thông cảm được cho ổng nhưng vẫn ấm ức thay cho Ngô Dục, ngoan ngoãn như ẻm xứng đáng được thương yêu hơn.