Chán Đời - Chương 37
Ngô Dục đi rất nhanh, hai ba bước đã đến cầu thang, đi vào đạo quán trên núi.
Nghiêm Húc Minh đi theo sau cậu, bên trong là một đại viện, được hành lang bao bọc xung quanh, người trẻ tuổi không biết đi đâu mất, chỉ có lác đác vài du khách.
Lúc đang chưa có chủ ý gì thì cảm thấy có người nhìn trộm, anh xoay người, nhìn thấy cuối hành lang có bóng người lướt qua, như một con thú nhỏ nào đó, hoang mang rối loạn.
Là Ngô Dục. Sợ anh mất dấu, cố ý dừng lại chờ anh.
Người trẻ tuổi vẫn đang giận dỗi. Nghiêm Húc Minh cảm nhận được một chút hy vọng.
Ngô Dục chỉ cho anh biết nơi ở của mình, không mời anh vào phòng. Nghiêm Húc Minh liền xin đạo quán cho ở nhờ, mỗi ngày theo cậu mở hàng, dọn sạp.
Người trẻ tuổi trước sau không để ý tới anh, nhưng lại không đuổi anh đi. Trên núi sinh hoạt đơn giản, Nghiêm Húc Minh cảm thấy không nói chuyện cũng không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương đã tốt lắm rồi.
Ăn cơm trong phòng ăn, Ngô Dục đến đây đã lâu, rất thân với các đạo trưởng. Có một tiểu sư phụ khoảng hai mươi tuổi đặc biệt thân thiết với cậu, lúc ăn cơm luôn ngồi bên cạnh, cười cười nói nói. Nghiêm Húc Minh đoán, đạo bào của Ngô Dục là mượn của cậu ta.
Mặc quần áo của người khác, không phải giống như thân trần ôm ấp sao? Nghiêm Húc Minh cảm thấy ghen tỵ. Nhưng đứng ở lập trường của anh, dường như không có tư cách này.
Một tuần cứ thế trôi qua, thái độ người trẻ tuổi đối với anh không hề buông lỏng một chút nào. Nghiêm Húc Minh mỗi ngày nhìn cậu vẽ, thăm dò thói quen của cậu, ngồi bên cạnh, giúp cậu lấy dụng cụ vẽ tranh. Ngô Dục không nhận, dừng lại, chờ anh đặt bút vào hộp mới tự mình lấy dùng.
Hôm ấy trên núi mưa bay lất phất, loại thời tiết này chắc không thể tiếp tục vẽ chân dung được.
Bọn họ sóng vai ngồi dưới ô tránh mưa. Muốn nói cái gì, bây giờ là cơ hội tuyệt hảo. Nghiêm Húc Minh nghĩ ngợi xem nên mở miệng như thế nào.
Đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên vợ trước, làm như anh một chút sai cũng không có? Nhưng mà, người cam kết là anh, lâm trận bỏ chạy cũng là anh.
Vậy thì nói thẳng ra đi, Nghiêm Húc Minh nghĩ, đem tất cả mọi chuyện nói hết cho Ngô Dục, để đối phương biết, anh không phải đối tượng lý tưởng, thậm chí còn không thể tính là một con người kiện toàn.
“Còn nhớ người phụ nữ năm ngoái chúng ta gặp trên đường không, cái người bắt chuyện với anh?” Nghiêm Húc Minh hỏi, tròn một tuần, bọn họ nói với nhau câu đầu tiên.
Ngô Dục không trả lời, nhưng từ ánh mắt, Nghiêm Húc Minh đọc được, cậu còn nhớ, bèn nói tiếp.
“Cô ấy không phải đối tượng hẹn hò, đó là bác sĩ tâm lý của anh. Lúc chúng ta mới quen nhau, cuối tuần nào anh cũng đi gặp cô ấy.”
Mặt Ngô Dục thoáng có vẻ kinh ngạc lướt qua, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Húc Minh. Loại kích động này bị khắc chế rất nhanh, vẻ mặt của cậu tiếp tục bình tĩnh lại.
“Có lẽ trong mắt em, anh cũng được xem là một người khá thành công. Nhưng thật ra, anh rất thường nghĩ đến cái chết… Phải nói là, có nhiều lần suýt chút nữa thì làm thật.”
Đó là một chuyện rất đáng thẹn, Nghiêm Húc Minh vẫn giấu Ngô Dục. Người trẻ tuổi sùng bái anh như vậy, anh không muốn phá hoại hình tượng của mình trong lòng đối phương. Nhưng hai người chỉ cần bên nhau, mặt chân thật nhất đều sẽ lộ ra, không thể vĩnh viễn ngụy trang được.
“Lúc đó, anh gặp em. Ở bên cạnh em, khiến anh cảm thấy thế giới này cũng không phải nhàm chán như vậy… Anh cho rằng anh vẫn còn cơ hội, có thể đã tới từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới…”
Nhưng vấn đề không giải quyết được cứ như một món đồ cũ, tiện tay vứt bỏ, mặc kệ vứt bao xa, nó đều sẽ đàn hồi, mang theo lực phản rất lớn, đem người đánh đổ.
Buổi tối hôm đó, Nghiêm Húc Minh vốn nên ôm lấy Ngô Dục, an ủi cậu, giống như người trẻ tuổi đối với anh mà tiếp thêm sức mạnh cho đối phương, nhưng anh buông tay, giữa buồn bã tự hạ thấp mình, để cho bóng ma kia hoàn toàn thắng lợi.
“Anh muốn cho em biết, Ngô Dục, em rất tốt, là anh… anh có vấn đề. Đến bây giờ, anh đều hấp thụ sức sống của em, khiến anh không đến nỗi biến thành cái xác không hồn.”
Anh lẩm bẩm nói. Vẻ mặt Ngô Dục lúc đầu còn có một chút biến hóa, sau khi nghe xong lại thờ ơ bất động rồi.
Cũng phải, Nghiêm Húc Minh nghĩ. Trên thế giới này không phải chỉ có mình anh là hôn nhân thất bại, chắc chắn người ta cảm thấy anh bịa đặt, chia tay thì chia tay, nói nhiều hơn nữa có ích lợi gì?
Đã giữa trưa, anh định đi mua chút thức ăn cho cả hai, vừa định đứng dậy, Ngô Dục đột nhiên ôm lấy anh, hoảng hốt gọi, “Thầy Nghiêm, anh đừng đi!”
Nghiêm Húc Minh rất bất ngờ, hóa ra là cậu giả vờ thản nhiên, “Anh không đi, anh sợ em đói bụng.”
“Vậy à…” Ngô Dục có chút lúng túng, đỏ mặt buông anh ra.
“Em đi với anh.” Cậu thu dọn sạp hàng.
Hai người ở khu nghỉ chân tùy tiện ăn gì đó, trở lại đạo quán, Ngô Dục đưa Nghiêm Húc Minh tới chỗ của cậu.
Gian phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường đơn cùng một cái bàn, Nghiêm Húc Minh vừa vào đã nhìn thấy chậu cá đặt bên bệ cửa sổ. Anh không đoán sai, Ngô Dục quả nhiên đem theo Ngốc Ngốc Thú.
Vài tháng không gặp, con vật cưng của bọn họ đã hoàn toàn khôi phục, còn lớn hơn một chút.
“Sao anh biết… em ở đây?” Ngô Dục để anh ngồi xuống giường, còn mình đứng, dựa vào giường.
“Bức tranh, anh thấy được.”
Ngô Dục cong khóe miệng, không che giấu được vui mừng, dường như đang nói, cậu biết Nghiêm Húc Minh có thể phát hiện ra.
“Nguyên Đán anh có tới?”
“Ừ.” Nghiêm Húc Minh đi rồi, Ngô Dục không chịu đựng được cảnh một mình sống trong căn nhà không có anh, ngày khách trọ chuyển vào, cậu mang Ngốc Ngốc Thú ra đi.
“Xem tin nhắn của em, anh còn tưởng rằng…”
Ngô Dục suy nghĩ một chút, hiểu ra, “Không đến nỗi nghiêm trọng như thế chứ?”
Là Nghiêm Húc Minh suy bụng ta ra bụng người, người bình thường sẽ không giống như anh, động một chút là nghĩ đến cái chết.
“Sau này… Làm sao bây giờ?” Ngô Dục nhìn anh, ánh mắt mang theo ước ao, lại vỡ nát như bong bóng xà phòng, “Anh vẫn sẽ đi sao?”
“…Không biết.”
Tuy rằng Nghiêm Húc Minh biết rõ quấy nhiễu anh là cái gì, nhưng dứt bỏ nó không phải chuyện một sớm một chiều, dưới áp lực, có khi anh vẫn sẽ hỏng mất.
Ngô Dục trầm mặc.
Ai lại muốn một đối tượng lúc nào cũng có thể biến mất không có lý do? Quá tệ rồi.
Sau khi làm ra hành động quá đáng như vậy, Nghiêm Húc Minh vốn không có hy vọng bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu.
“Anh chỉ là tới xin lỗi.”
Ngô Dục ngẩng đầu, bất khả tư nghị nhìn anh, “Đi một vòng tròn, anh vẫn là muốn bỏ lại em?”
“Lấy điều kiện của em…”
“Không!” Ngô Dục hung hăng ngắt lời anh, “Ai em cũng không cần, em chỉ cần anh!”
Nghiêm Húc Minh chưa từng thấy dáng vẻ cậu khác thường như thế.
“Vậy… Chờ anh giải quyết hết phiền phức…”
“Không thể cùng nhau giải quyết sao?”
“Nhưng là…” Nghiêm Húc Minh không hy vọng đem cậu cuốn vào, không hy vọng làm cậu bị thương một lần nữa.
Ngô Dục lắc đầu một cái, dường như muốn đem lo lắng trong đầu hất ra, kéo ghế ngồi trước mặt anh, trịnh trọng đối diện với ánh mắt anh, “Thầy Nghiêm, không nói tới những cái khác, anh nhìn em, nói cho em biết, anh rốt cuộc có cần em không?”
Nghiêm Húc Minh trong mắt cậu nhìn thấy chính mình do dự, đang cân nhắc, Ngô Dục bỗng nghiêng người về phía anh, nắm lấy cánh tay, kéo anh ra ngoài.
Bọn họ không che ô, giữa màn mưa bụi, giữa ánh mắt kỳ quái của du khách dọc đường, Ngô Dục hoàn toàn không hề để ý, vẫn đi về phía trước, thái độ rất kiên quyết.
Cậu chưa nói muốn đi đâu, Nghiêm Húc Minh cũng không hỏi.
Đi tới vách núi, Ngô Dục dừng lại. Xung quanh chỉ có một cái cây lệch tán, không phải cảnh đẹp gì, trừ bọn họ ra, không hề có ai khác.
Ngô Dục chỉ vào vực sâu bên dưới, “Thầy Nghiêm, anh thấy nơi này thế nào?”
“Thế nào là sao?”
“Anh không biết sau này nên làm gì, vậy thì nghe em. Không phải anh nói sống rất vô vị sao? Dù sao anh cũng không cần em, em cái gì cũng không có, nếu như anh cảm thấy nơi này cũng được, vậy em và anh, chúng ta cùng nhau… kết thúc.”
Thái độ người trẻ tuổi nghiêm túc, được ăn cả ngã về không. Nghiêm Húc Minh hơi hơi cảm thấy bị thuyết phục.
Đúng vậy, trở lại lại phải đối mặt với hiện thực lộn xộn, vạn nhất, anh vĩnh viễn không thể thoát được, chỉ là không ngừng lặp lại sai lầm thì sao?
Anh có thể sửa lại tất cả, bây giờ, cùng Ngô Dục, đi đến một nơi mà muộn phiền của trần thế không có cách nào chạm đến.
Nghiêm Húc Minh hơi nhoài người nhìn xuống dưới. Gió mưa ẩm ướt thổi qua người, sương mù bồng bềnh quanh vách núi, phía dưới là vực núi sâu hun hút mọc đầy cỏ cây, xanh biếc sum sê. Từ độ cao này nhảy xuống, chết chắc rồi, không cần lo lắng sẽ trúng người đi đường, bọn họ có lẽ đến lúc biến thành xương trắng mới có thể được tìm ra.
Hơn nữa, nơi này rất đẹp.
Nghiêm Húc Minh sinh ra một ít tưởng tượng, nói không chừng, hồn phách của bọn họ sẽ biến thành bươm bướm.
Ngô Dục biết anh đồng ý, mỉm cười với anh, bỏ bớt đau thương, đạo bào rộng rãi bị gió thổi tung bay, dáng vẻ trông như có thể thoát xác phi thăng bất cứ lúc nào.
Bọn họ nhảy khỏi lan can, đỡ lấy rễ cây thông cổ thụ, đi xuống mép vực. Đi thêm một bước nữa, đã là một mảnh trắng xóa.
Bên vách núi, gió mạnh nổi lên, dường như muốn cuốn lấy bọn họ. Ngô Dục nắm tay anh, không biết vì lạnh hay vì sợ sệt, cả người không kìm được mà run rẩy.
“Thầy Nghiêm, anh hôn em được không?” Cậu nói, khuôn mặt bị nước mưa cọ rửa đặc biệt tái nhợt, đôi mắt trong veo vô tội, cứ như một hồ nước trong vắt, không người nào có thể chống cự.
“Được.” Nghiêm Húc Minh kéo cậu vào lòng.
Môi hai người dán vào nhau, bên ngoài là lạnh lẽo, nhưng trong cái lạnh lẽo đó, cổ họng lại thấy ấm áp, gần như bốc cháy. Bọn họ chăm chú hôn nhau, dùng sức ôm ấp đối phương, giống như ngọn lửa sắp tắt, ở giây phút cuối cùng, mãnh liệt rực cháy.
Nghiêm Húc Minh nhắm mắt lại, mặc cho ý thức rơi vào hư không.
Đây là đích đến, bọn họ sắp hóa thành tro rồi. Anh cảm thấy Ngô Dục buông cây thông ra, thân thể hướng ra ngoài, lảo đảo.
Không!
Trong chớp mắt, Nghiêm Húc Minh bị tiếng thét trong đáy lòng đánh thức, anh kéo Ngô Dục trở về, ôm thật chặt, sờ khắp mọi nơi trên người cậu, không ngừng hôn môi, cảm thụ hơi thở, nhiệt độ, mạch đập, mùi vị… của đối phương. Tất cả mọi thứ, chỉ sợ mất đi.
Anh hẳn là váng đầu rồi mới có thể mang theo Ngô Dục tuẫn tình. Hồn phách cái gì, siêu thoát cái gì, đều là nói suông cả. Anh cần nhất chính là thân thể chân thực sinh động này, là hôn môi, là làm tình, là sự kích thích cùng phóng điện mỗi khi chạm vào nhau.
Đem đối phương giao cho một người khác hiện tại còn không biết ở đâu, là có thể bảo đảm cậu nhất định sẽ hạnh phúc sao? Khó mà nói được, Nghiêm Húc Minh nghĩ, trên thế giới còn có rất nhiều người so với anh còn kém cỏi hơn.
Anh cần Ngô Dục.
“Thầy Nghiêm…” Người trẻ tuổi chảy nước mắt, mang trên mặt vẻ vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
“Đi lên rồi nói.”
Bọn họ đều run rẩy như cái sàng. Đoạn đường này vừa nãy đi xuống rất dễ dàng, dường như vài bước đã đến, nhưng leo lên lại rất khó, trơn tuột, không chú ý một chút sẽ trượt chân rơi xuống. Bọn họ dùng cả tay chân, vô cùng chật vật, rốt cuộc cũng trở lại chỗ an toàn. Cả hai co quắp trên mặt đất, thở hồng hộc.
Ngô Dục vuốt mớ tóc ướt đang dính vào mặt mình, ôm lấy cổ Nghiêm Húc Minh, hôn anh.
Trận vận động vừa nãy khiến thân thể nóng lên, đổ rất nhiều mồ hôi, bọn họ cùng nhau chia sẻ một nụ hôn ướt đẫm.
“Anh vẫn sẽ đi sao?” Ngô Dục tựa đầu vào vai Nghiêm Húc Minh, một lần nữa hỏi.
Anh suy nghĩ một chút, “Không biết.”
Người trẻ tuổi tức giận, nhéo bên dưới nách anh một cái, Nghiêm Húc Minh cúi đầu, nói tiếp, “Thế nhưng anh nghĩ, dù anh đi, cũng chỉ là bởi vì đầu óc anh không tỉnh táo. Chờ anh tỉnh lại, sẽ trở về.”
Ngô Dục đón nhận ánh mắt của anh, bất đắc dĩ thở dài, “Vậy em sẽ vẽ tranh, chờ anh.” Cậu dùng ngón tay niêm phong môi Nghiêm Húc Minh lại, “Thế nhưng, lần sau lúc trở về, xin anh đừng nói nhiều lời mê sảng như vậy nữa.”
Anh nói anh đang hấp thu sức sống của Ngô Dục, nhưng anh không biết, những sức sống đó cũng bắt nguồn từ bản thân anh.
“Vậy phải làm sao, em mới bằng lòng để ý đến anh?” Nghiêm Húc Minh hỏi.
“Hôn em.”
“Chỉ vậy là đủ rồi?”
“Đủ rồi.”
Lúc Ngô Dục nhìn thấy anh giữa đoàn người, còn tưởng sẽ như lúc trong trường học, bị tóm lấy cưỡng hôn.
Thành thật mà nói, cậu còn rất chờ mong.
Hóa ra Nghiêm Húc Minh cẩn thận như vậy đều là uổng phí cả.
Hết mưa, bầu trời dần dần quang đãng, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng tầng mây, tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Du khách không biết từ đâu túa ra, đến chỗ hẻo lánh như vậy cũng có thể nghe được tiếng người.
Nghiêm Húc Minh kéo Ngô Dục từ dưới đất dậy.
“Về nhà đi.”
Còn có rất nhiều việc phải xử lý, anh không thể trốn tránh, thời gian không chỉ biết bào mòn, mà còn khiến người ta trưởng thành, làm vết thương khép lại.
“Vâng!” Ngô Dục một người đàn ông cao ba thước, đã sớm phiền chán cuộc sống tu thân dưỡng tính trên núi rồi.
Bọn họ cả người đều là bùn đất, nắm tay nhau, đi về phía trước. Nơi đó có tranh đấu, có xấu xa, nhưng chỉ có nơi đó, mới có thể tìm được phong cảnh đẹp đẽ nhất khiến lòng người rung động.
Hoàn.