Chán Đời - Chương 6
Đến nơi mới biết, không phải là triển lãm chậm mà là triển lãm manga, tổ chức ở Nhị Thứ Nguyên. Người tham gia phần lớn là người trẻ tuổi, trang phục kỳ quái, mặt mày đầu tóc đủ mọi màu sắc, đến con gái cũng mặc váy công chúa. Nghiêm Húc Minh đứng trong đám người, cảm thấy hoàn toàn không phù hợp. Mọi thứ đều phải theo số đông, giả như bình thường đi trên đường thì những yêu ma quỷ quái này mới là thứ hiếm thấy.
Nghiêm Húc Minh muốn để con gái tự mình đi chơi, anh ở bên ngoài đợi, nhưng đại tiểu thư kiên quyết không đồng ý, còn giao nhiệm vụ cho anh. Hết cách rồi, lại như châm ngôn nói, đến cũng đã đến rồi.
Xếp hàng đã lâu, rốt cục cũng được vào sân. Con gái hướng dẫn anh, dắt anh đi qua từng quầy, nhiệm vụ chủ yếu của Nghiêm Húc Minh là chụp ảnh, trả tiền, xách đồ, còn ngắm nhìn những thứ đó, anh không hiểu, cũng không có hứng thú.
Đang tới tới lui lui thì có người gọi anh, “Thầy Nghiêm.”
Nghiêm Húc Minh nhìn sang, là một cậu trai đội mũ cao, mặc quần áo Nhật Bản cổ đại, mặt trang điểm rất dày, lông mày, tóc đều nhuộm thành màu trắng, như nhân vật trong phim hoạt hình. Anh nhìn một lúc lâu không nhận ra là ai, nghĩ có lẽ mình nghe lầm, anh lại không quen biết coser này nọ, thế là không phản ứng, tiếp tục đi.
Con gái đột nhiên lại trở nên hưng phấn, chạy vội tới, miệng còn gào, “Seimei đại nhân!”
Nghiêm Húc Minh đi theo, cậu trai tóc trắng vẫy tay với anh, “Là tôi, thầy Nghiêm, tôi là Ngô Dục đây.”
Cậu tự giới thiệu Nghiêm Húc Minh mới lờ mờ nhận ra, đúng là Ngô Dục. Chỉ là trang điểm quá đậm, như biến thành người khác, trông quyến rũ, còn rất trung tính.
“Hai người quen nhau sao?” Trần Sở Y hỏi.
Nghiêm Húc Minh không biết giải thích quan hệ giữa anh và Ngô Dục như thế nào, bạn bè – dường như chưa đến mức đó, nhân viên của phụ huynh học sinh – hình như có chút xem thường người.
“Phụ huynh học sinh.” Anh nói ngắn gọn, “Con gọi là chú Ngô.”
“Chào chú Ngô.” Trần Sở Y theo quy củ chào hỏi một chút, liếc mắt nhìn cha cô bé, “Ba xem phụ huynh nhà người ta kìa.”
Tiểu nha đầu còn muốn anh mặc những trang phục người không ra người, quỷ không ra quỷ này? Nghiêm Húc Minh còn chưa bảo con bé nhìn con nhà người ta đấy.
Ngô Dục ở bên cạnh cười trộm.
“Ba và chú Ngô nói chuyện một chút, con đi chơi trước đi.” Nơi đông người cũng không cho anh chút mặt mũi, Nghiêm Húc Minh vội vàng đưa vị tiểu oan gia này đi.
Trần Sở Y đi hai bước, lại bị anh gọi về.
“Đủ tiền không?”
“Ba không hỏi thì đủ, hỏi rồi thì không đủ.”
Con quỷ con này!
Nghiêm Húc Minh đếm 500 khối đưa cho cô bé. Trần Sở Y cầm tiền, vui mừng chạy đi.
“Cô bé là…?” Ngô Dục nhìn bóng lưng cô bé.
“Con gái tôi, bằng tuổi với Từ Tử Lăng.”
Ngô Dục giật nảy cả mình, “Con gái anh lớn đến vậy rồi?” Cậu cứ tưởng là họ hàng. “Tôi hỏi một chuyện riêng tư được không? Anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
“36.” Nghiêm Húc Minh và vợ trước là bạn thời đại học, tốt nghiệp xong liền kết hôn, sinh con tương đối sớm.
“Tôi còn tưởng ngài và tôi không chênh lệch nhiều…” Ngô Dục ngượng ngùng, bắt đầu dùng kính ngữ với anh.
“Cậu bao nhiêu rồi?”
“25.”
Nghiêm Húc Minh đoán không sai, “Lời này tôi rất thích.” Ai lại không hy vọng thanh xuân đi chậm rãi một chút?
Ngô Dục nhớ lại chuyện lúc trước, lại phát hiện điểm đáng ngờ, “Thầy Nghiêm, vậy sao lần trước ngài còn đi xem mắt?”
Nghiêm Húc Minh biết cậu hiểu lầm, cố ý không giải thích, “Tôi cờ hồng không ngã, cờ màu bay bay, hưởng tề nhân chi phúc.”
Thái độ nghiêm túc cứ như đó là sự thật, người trẻ tuổi nhìn anh không tin được. Lúc này có một nhóm các cô bé vây lấy Ngô Dục, líu ríu xin cậu chụp ảnh chung.
“Fan cậu đến kìa.” Nghiêm Húc Minh nói tạm biệt với cậu.
Sau khi hoạt động kết thúc, anh đưa con gái đi ăn tối. Hai người mặt đối mặt ngồi bên cửa kính, Trần Sở Y vừa nhét bít tết vào miệng, vừa nghiêng đầu xem máy chụp hình.
Xem hết, cô bé đặt nĩa xuống, “Ba, ảnh của Seimei đại nhân đâu?”
“Seimei đại nhân nào?”
“Chính là chú Ngô lúc nãy đó.”
Chú Ngô thì nói là chú Ngô, cái gì mà đại nhân…
“Không chụp.”
Con gái kích động khác hẳn với thái độ bình thản của anh, “Ba với chú ấy nói chuyện nửa ngày, đến tấm hình cũng không chụp ư?”
“Con đâu có nói là muốn chụp.”
“Ba phải biết tự giác chứ.” Trần Sở Y bĩu môi, khều khều thức ăn trong dĩa, không để ý đến anh.
Nghiêm Húc Minh không thích cơm Tây, không ăn chút gì, con gái không nói chuyện với anh, anh không có gì làm, buồn chán lấy điện thoại di động ra tìm tìm trong lịch sử trò chuyện.
Anh không lưu số Ngô Dục, thế nhưng hơi hơi ấn tượng với đuôi số của cậu, một lúc sau tìm được một dãy số nghi ngờ, thử bấm gọi.
Có lẽ đối phương đang cầm điện thoại nên nhấc máy rất nhanh, “Thầy Nghiêm?”
Lại đoán đúng rồi, là giọng người trẻ tuổi.
“Ngô Dục, cậu tẩy trang chưa?” Lời vừa nói ra, Nghiêm Húc Minh mới nghĩ, vừa gọi đến đã hỏi như vậy có phải rất kì quái không?
Ngô Dục cũng rất thoải mái, “Vẫn chưa, tôi cùng mấy người bạn đại học tụ tập bên ngoài, còn chưa về nhà.”
Chẳng trách đầu dây bên kia ồn ào.
“Vậy, cậu đang ở đâu? Tôi có thể đến đó xin cậu một tấm hình được không? Vừa nãy không chụp, đại tiểu thư phê bình tôi.”
“Ngài đang ở đâu?”
Nghiêm Húc Minh nói cho cậu biết địa chỉ nhà hàng. Thật trùng hợp, bọn họ lại ở cùng một trung tâm thương mại. Ngô Dục nói, “Vậy để tôi qua đó, hai người chờ tôi năm phút nhé.”
Trần Sở Y thính tai, nghe được đại khái, vòng qua bàn đi đến trước mặt Nghiêm Húc Minh, “Ba, không cần đâu, ba đừng làm phiền chú Ngô.”
Con gái ruột lại đi bênh người ngoài.
“Không cần, không cần đâu, con bé không cần nữa.” Nghiêm Húc Minh chuyển lời.
Ngô Dục cho rằng anh khách sáo, “Không sao, tôi lập tức qua đó, rất nhanh.”
Nghiêm Húc Minh định nói thêm một chút, đầu bên kia cúp máy.
Thật sự chỉ năm phút sau, Ngô Dục xuất hiện bên ngoài cửa kính, cách kính chào hỏi hai người bọn họ. Cậu chạy tới, mái tóc có chút tán loạn, đôi môi tô hồng hơi hé mở, một sợi tóc rối buông xuống bên khóe miệng, ánh mắt khi cười cong cong toát ra một loại yêu mị như có như không, quyến rũ như hồ ly tinh. Nghiêm Húc Minh lại cảm thấy dáng dấp cậu như vậy rất đẹp.
Ngô Dục dưới sự chú ý của cả tiệm đi tới trước mặt bọn họ, phóng khoáng như đi vào chỗ không người.
“Anh chụp đi.”
Nghiêm Húc Minh chụp hai tấm, hoàn thành nhiệm vụ, gọi con gái, “Con có muốn chụp ảnh chung chú Ngô không?”
“Còn được chụp ảnh chung sao…?” Trần Sở Y cúi đầu.
Vừa nãy trách móc anh lớn tiếng như vậy, bây giờ ở trước mặt thần tượng lại thẹn thùng.
“Chụp một tấm đi.” Ngô Dục ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Nghiêm Húc Minh quay ống kính đến trước mặt bọn họ, “Một, hai, cười.”
Thiếu nữ mặc Âu phục cùng yêu quái Nhật Bản cổ đại đứng cùng nhau, cũng không biết rốt cục ai mới là người xuyên qua nữa.