Summary
**** Văn Án ****
Cao trung năm ấy cứ mỗi sáng thứ sáu hàng tuần Chúc Tinh Dao đều nhận được một bức thư tình, tích lũy đến năm học thứ ba tổng cộng hơn tám mươi bức.
Cô tưởng lầm là nam thần lớp bên cạnh Lục Tễ viết cho mình, trở về liền đáp lại lá thư: Tớ đồng ý làm bạn gái của cậu.
Mối tình vừa mới chớm nở này thì đã bị ai đó tố cáo với giáo viên.
Giáo viên chủ nhiệm đã giáo dục tư tưởng với hai người bọn họ suốt ba tiếng đồng hồ, Chúc Tinh Dao cùng Lục Tễ trở thành đối tượng cách ly trọng điểm.
Sau này trưởng thành, Chúc Tinh Dao trong buổi họp lớp cấp ba giận dữ nhắc lại chuyện này, cô uống say rồi bắt đầu mắng: “Đến bây giờ tớ vẫn không biết rốt cuộc là tên khốn kiếp nào tố cáo, tớ mà biết tớ nhất định sẽ đập chết tên đó.”
Buổi họp lớp kết thúc, cô bị Gang Đồ chặn lại trong nhà vệ sinh, mặt không biểu cảm nhìn cô: ” Tên khốn kiếp kia chính là tôi.”
Chúc Tinh Dao choáng váng: ” Hả?” Cậu ấy đang nói gì vậy?
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, cười nhạt nói: “Chuyện cậu và Lục Tễ yêu sớm là do tôi tố cáo đấy, muốn đập chết tôi sao?”
Chúc Tinh Dao: “…….”
Vấn đề quấy nhiễu cô suốt nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có đáp án.
Giang Đồ nói thầm trong lòng: “Hơn tám mươi bức thư tình kia, cũng là do tôi viết, dùng tay trái viết đấy.”
Những năm tháng ấy, Chúc Tinh Dao là nữ thần trong mắt của rất nhiều nam sinh, Giang Đồ cảm thấy cô như những vì sao trên trời, chỉ có thể ngắm mà không thể hái được. Anh luôn mực chờ đợi, chờ cô từ trên trời rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay của anh.
Hoa khôi giảng đường dịu dàng, ấm áp X Nam sinh nghèo khó lạnh lùng, thâm tình, một câu chuyện xưa thầm mến, nam chính thầm thương nữ chính, chỉ dám lặng lẽ lén yêu thầm.