Quy hồn - Tuyệt Ca - Chương 92
Trên chân Lộ Vô Quy dán vào bùa phong cương lúc chạy hết sức thì ngay cả thây máu cũng không đuổi kịp nàng, nàng không ngờ rằng cái con chồn tinh kia đạp lên gió yêu ma mà chạy lại còn nhanh hơn so với nàng dán vào bùa phong cương. Nàng cùng Đại Bạch một mạch đuổi tới cái nơi gọi là bãi tha ma ngoài thôn, con chồn tinh đó chui vọt vào trong một cái hang động đường kính rộng khoảng một thước ở giữa đống đá vụn——
Nàng dừng chân, trơ mắt nhìn cái cửa hang nơi con chồn tinh biến mất, lại nhìn vào khổ người của mình, sau đó thoáng nhìn thấy Đại Bạch còn chẳng thèm dừng, tựa như một cơn gió mà chui vào trong hang đuổi theo chồn tinh. Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng ngời lên, gào to: “Đại Bạch làm tốt lắ——” còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Đại Bạch lập tức “vèo vèo” quay về, mặt mũi kinh hãi mà nhìn nàng, lại thoáng nhìn cửa hang, rồi lại nhìn nàng.
Lúc này Lộ Vô Quy mới nhớ ra Đại Bạch đánh không lại con chồn tinh kia.
Nàng cùng Đại Bạch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết nên làm gì.
Đại Bạch cúi người liếc nhìn viên ngọc trên cổ Lộ Vô Quy, trông thấy viên ngọc với giao châu của mình đều ổn, nhất thời hài lòng gật gù, lại dựng vảy lên “vù vù” quay mặt về phía cửa hang tạo thế uy hiếp. Sau khi nó uy hiếp con chồn tinh kia xong, hài lòng thỏa dạ mà co lại thành kích thước chiếc đũa quấn vào ngọc bội trên cổ Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy chưa từ bỏ ý định mà nằm nhoài tại cửa hang nhìn vào bên trong, thấy cái hang này lại còn ngoằn ngoèo lắm lối, đã sớm mất tung tích của chồn tinh.
Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên làm gì, ngồi xếp bằng ở cửa hang, hỏi: “Đại Bạch, chồn tinh chui vào hang chạy mất rồi, làm sao bây giờ?” Nàng không nghe thấy Đại Bạch trả lời, cúi đầu nhìn, trông thấy Đại Bạch đã rủ xuống đầu ngủ thiếp đi! Nàng rất muốn quăng Đại Bạch vào trong hang đuổi theo chồn tinh, nhưng sợ ném Đại Bạch vào thì lại thành bánh bao thịt đánh chó*, thất vọng mà đứng dậy, nhấc theo thước pháp uể oải đi trở về.
(*bánh bao thịt đánh chó = một đi không trở lại)
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy cúi đầu ủ rũ mà trở về, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy nói: “Cái con chồn tinh chui vào trong hang chạy mất, hang quá nhỏ, em không vào được.” Nàng bực mình bổ sung một câu: “Đại Bạch đánh không lại nó.”
Du Thanh Vi nói: “Tiểu muộn ngốc, không sao đâu. Tiểu Thứ và anh Kiền đi cùng chú Trang trở về tìm tóc rụng của dì Thái rồi, có tóc và ngày sinh tháng đẻ của dì Thái, em hẳn là có thể tìm được hồn của dì ấy chứ?”
Lộ Vô Quy suy nghĩ một hồi, gật đầu.
Du Thanh Vi nói: “Em nghỉ ngơi một chút trước đi, lát nữa chúng ta lại khai đàn làm phép tìm hồn của dì Thái. Vừa nãy ông Ưng làm phép triệu hồn dì Thái, không triệu hồi được, phỏng chừng hồn của dì Thái bị nhốt rồi.”
Lộ Vô Quy “Ừ” một tiếng, xoay người đi đến băng ghế dài bên cạnh ngồi xuống. Nàng ngồi xuống xong thì cảm thấy đói bụng, theo thói quen đi lục lọi ba lô mới nhớ là đã ăn sạch đồ ăn vặt mang theo ở trên đường rồi, lại nghĩ đến cơm nước Thái Phân nấu xong bị đánh đổ ở trên đường, nhất thời đau lòng. Nàng đứng dậy đi đến trong phòng tìm đồ ăn, trong phòng bếp tích một lớp bụi dày đặc, nồi đã gỉ sét, nhìn cái là biết không có đồ ăn, nàng suy nghĩ một chút, đi đến ngoài sân.
Du Thanh Vi gọi lại Lộ Vô Quy, hỏi: “Em đi đâu?”
Lộ Vô Quy nói: “Đói bụng, đến nhà Trang Phú Khánh tìm đồ ăn.” Nàng nói xong thì nghe thấy có tiếng bước chân đi đến từ phía xa, vài người. Nàng mau chóng đi ra ngoài, gọi: “Trang Phú Khánh, con đói, nhà bác có…” Còn chưa dứt lời, thoáng cái nhìn thấy anh Kiền ôm một hòm thịt khô mà nàng nhờ Tả Tiểu Thứ gửi cho Trang Phú Khánh, nhất thời mặt mày hớn hở chạy tới nhận cái hòm thịt khô kia, nói: “Em thật đói.”
Trang Phú Khánh nhìn thấy Lộ Vô Quy ôm một hòm thịt khô cười đến thấy răng không thấy mắt, chợt cảm thấy bi thương như trào ra. Hắn nện vào ngực, hô to một tiếng “Tạo nghiệt mà”, nhắm mắt làm ngơ, thoáng cái vọt vào trong sân, lại nhìn thấy Thái Phân nằm trên vải phép, nhịn không được, “oa” một tiếng, bụm mặt ngồi xổm dưới góc tường mà khóc.
Lộ Vô Quy ôm thịt bò khô trở về sân, mới vừa lấy một túi mở ra, thì thấy Trang Phú Khánh ngồi xổm ở góc tường mà khóc, nàng quay đầu nhìn Trang Phú Khánh, suy nghĩ một lúc, ngồi xổm ở bên cạnh Trang Phú Khánh, nói: “Đừng khóc, con mời bác ăn thịt bò khô.”
Trang Phú Khánh “oa” một tiếng khóc đến lớn tiếng hơn.
Lộ Vô Quy cảm thấy có lẽ chính mình không có thiên phú an ủi người khác, mỗi lần an ủi người nào đều khiến người đó khóc thương tâm hơn, nàng dứt khoát không an ủi nữa, ngồi xổm ở bên người Trang Phú Khánh bầu bạn với Trang Phú Khánh, thuận tiện gặm thịt bò khô lấp đầy cái bụng.
Du Thanh Vi mau chóng đi đến kéo Lộ Vô Quy ra từ bên người Trang Phú Khánh, lấy ấm nước mà Thái Phân đưa đến rót cho Lộ Vô Quy cốc nước, nói: “Ăn từ từ, kẻo nghẹn.”
Tả Tiểu Thứ cũng đói bụng cực kì, cô nói: “Mọi người ăn chút thịt bò khô lót tý bụng.” Cầm lấy một túi thịt bò khô xé ra liền đưa vào trong miệng. Cô vừa ăn vừa nói: “Sáng sớm sáu giờ tôi đã rời giường, lái xe một ngày, đến bây giờ cũng không nghỉ một chút, lát nữa để tôi ngủ một tiếng nghỉ ngơi một chút.” Cô nuốt xuống thịt bò khô trong miệng, lại nhìn về phía Ưng âm dương, nói: “Ưng gia gia, ông nói với tụi cháu một chút về thung lũng hoang chứ.”
Ưng âm dương hỏi: “Du Đạo Pháp chưa từng nói với các cháu?”
Tả Tiểu Thứ nói: “Chưa hề.”
Du Thanh Vi lắc đầu, nói: “Chúng cháu đều không biết rõ chuyện ở thôn Liễu Bình.”
Ưng âm dương nói: “Giữa thôn Liễu Bình cùng thung lũng hoang có một lạch sông nhỏ khô cạn, Lạc Long trước đây, cái lạch sông nhỏ đó gọi là Tiểu Long Câu, sau này Lạc Long khô rồi, bị gọi thành Lạc Long Câu. Lạc Long Câu thực ra là cái đường ranh giới, bên này Lạc Long Câu là thôn Liễu Bình, là khu vực người sống, bên kia Lạc Long Câu là thung lũng hoang, là thế giới của yêu linh. Nếu như leo lên đỉnh núi để nhìn thôn Liễu Bình, thì sẽ phát hiện địa hình nơi này thật ra là cái Thái Cực to lớn, chùa Bảo An vừa vặn ở trên mắt dương của Thái Cực, mắt âm kia thì ở bên trong thung lũng hoang. Lạc Long Câu vừa vặn chính là con đường ranh giới giữa đôi Âm Dương Ngư.” Ông thở dài, nói: “Trước khi phong thủy thôn Liễu Bình bị phá, mỗi khi gặp thời tiết tốt lại đúng lúc gặp thời tiết có sương mù nhẹ, lúc mặt trời mọc có thể nhìn thấy từng tầng quầng sáng từ trên xuống dưới vòng quanh ra chín quầng sáng bao phủ trên Thái Cực to lớn ở nơi này.”
Du Thanh Vi buột miệng kêu lên: “Quầng sáng cửu sắc?”
Ưng âm dương nói: “Không sai.”
Du Thanh Vi trầm ngâm nghĩ hồi lâu, nói: “Trên có quầng sáng cửu sắc, nơi kết huyệt* dường như lại có thêm đất ngũ sắc, tất có long huyệt, mà vô cùng có khả năng là long huyệt tốt, nhưng nếu như nơi này có chân long huyệt, tất nhiên là phong thuỷ tuyệt hảo, làm sao có khả năng sẽ nuôi ra nhiều yêu quái như vậy?” Chỗ này hung thành như vậy, thấy thế nào cũng không giống như là phong thủy bảo địa có chân long huyệt. Cô nhớ tới lúc tử thi bị chồn tinh điều khiển có rất nhiều cái xác cũ lâu năm, còn nói: “Hơn nữa, chung quanh đây hẳn là còn có vùng đất dưỡng thi nhỉ?” Nơi có đất dưỡng thi thường là nơi hung sát ngưng tụ, làm sao có khả năng xuất hiện chân long huyệt!
(Kết huyệt: gọi nôm na là vùng có trường khí tốt, đã thu nhận được năng lượng của Địa Huyệt.)
Ưng âm dương trợn mắt lên, nhìn về phía Du Thanh Vi, hỏi: “Đất dưỡng thi?”
Du Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: “Ông không biết?”
Ưng âm dương nói: “Thôn Liễu Bình không có đất dưỡng thi.” Ông la lên: “Lẽ nào bên trong thung lũng hoang có đất dưỡng thi?”
Tả Tiểu Thứ tức khắc hiểu ra. Hoá ra ông Ưng cũng không quá rõ tình huống tại thung lũng hoang. Cô hạ thấp giọng nói với Du Thanh Vi: “Du Lừa Đảo, tôi cảm thấy ngày mai chờ ông cô tỉnh lại, hỏi ông cô tốt hơn.”
Du Thanh Vi nghĩ đến dáng vẻ ông mình nói chuyện thôi cũng vất vả, thầm thở dài.
Lộ Vô Quy một hơi liền ăn nửa hòm thịt bò khô, lại uống hai bát nước đầy, lúc này mới thấy cái bụng no rồi, người cũng sức sống lên. Nàng hài lòng ôm cái bụng, bắt lấy Đại Bạch quấn ở trên ngọc bội đang ngủ ngon lành, tóm chặt râu rồng của Đại Bạch liền kéo mấy lần, đánh thức Đại Bạch.
Đại Bạch híp mắt lại, cổ họng tràn ra tiếng rồng gầm phẫn nộ, bực tức trừng mắt Lộ Vô Quy đánh thức nó không cho nó ngủ yên.
Lộ Vô Quy không đếm xỉa đến cơn tức của Đại Bạch, nàng lấy đầu ngón tay bấm vào đầu ngón út ra một khoảng nho nhỏ chừng hạt gạo, nói: “Ta cho ngươi nhiều tinh huyết như vậy, ngươi giúp ta đi tìm về hồn Thái Phân.”
Ánh mắt Đại Bạch sáng lên, mặt tỏ vẻ “Thật ư, ngươi không gạt ta chứ” nhìn Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nói: “Nhiều tinh huyết như vậy, ta phải dưỡng rất lâu mới có thể bù lại, vì thế ngươi nhất định phải giúp ta tìm lại hồn của Thái Phân.”
Đại Bạch liếc mắt nhìn Lộ Vô Quy, suy nghĩ một chút, lại nhìn Lộ Vô Quy, lại suy nghĩ một chút, dáng vẻ rất muốn mút cái giọt tinh huyết kia của Lộ Vô Quy lại rất khó làm.
Tả Tiểu Thứ nhìn ra Đại Bạch khó xử, nói: “Cái này có gì mà phải khó xử? Nơi này âm xà đầy khắp núi đồi đều bị ngươi sai khiến nhỉ? Ngươi đuổi âm xà vào trong hang của chồn vàng đi…” Cô còn chưa nói hết thì thấy Đại Bạch vậy mà lại nhìn khinh cô một cái, câu nói kế tiếp nhất thời nghẹn trở lại. Cô đây… là.. bị một con giao long trợn mắt khinh thường? Còn là một con giao long chỉ có giao hồn? Đúng vậy, giao hồn, không phải giao long, tuy nói giao châu vẫn còn, thực lực ắt kém đi rất nhiều! Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nói rằng: “Ồ, ta hiểu, người đi trà lạnh, xưa đâu bằng nay, ngươi không sai khiến được âm xà đầy khắp núi đồi ở đây nhỉ?”
Đại Bạch tức giận nhô lên vảy vung lên móng liền muốn nhào tới đánh nhau với Tả Tiểu Thứ, bị Lộ Vô Quy tay mắt lanh lẹ bỗng chốc đè lại.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Đại Bạch đánh tới phía cô, sợ đến mức con mắt dựng lên, lấy tốc độ nhanh như chớp trốn đến sau lưng Lộ Vô Quy, bịt kín miệng mình, đầy mặt vô tội chớp chớp mắt với Đại Bạch, yên lặng mà bày tỏ: Ta không phải cố ý muốn vạch trần ngươi.
Du Thanh Vi hơi suy nghĩ, nói: “Tôi có cái biện pháp thỏa hiệp. Đại Bạch, giảm một nửa tinh huyết mà Lộ Vô Quy cho ngươi, ngươi chỉ cần dẫn chúng ta tìm hồn Thái Phân là được rồi.”
Đại Bạch mừng rỡ trợn mắt lên, liếc nhìn Du Thanh Vi, ra sức gật đầu với Lộ Vô Quy, sau đó há to mồm liền muốn cắn về phía đầu ngón tay của Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy rụt tay lại, né ra nhát cắn của Đại Bạch, nói: “Tìm lại hẵng cho ngươi mút.”
Đại Bạch rất miễn cưỡng gật đầu một cái.
Du Thanh Vi như có điều suy nghĩ liếc nhìn Lộ Vô Quy cùng Đại Bạch. Cô là thấy tận mắt Lộ Vô Quy sử dụng “vạn quỷ yết bái” sai quỷ đi tìm về đồ mất trộm, theo lý thuyết nơi này âm khí nặng như vậy, rất thích hợp triệu quỷ đi tìm về Thái Phân, nhưng Lộ Vô Quy cũng không có làm như thế. Lộ Vô Quy là sợ âm hồn quỷ vật đụng vào Thái Phân hay là chỗ này không thích hợp triệu quỷ? Nếu như là sợ âm hồn đụng vào Thái Phân, bọn họ làm phép bảo vệ cho Thái Phân là được rồi, chút ấy cô cũng có thể làm được, tin chắc Ưng âm dương cùng Lộ Vô Quy đều có thể làm được. Chẳng lẽ là chỗ này không thích hợp triệu quỷ?
Cô luôn cảm thấy thôn Liễu Bình xuất hiện quá nhiều quái dị cùng bất thông lẽ thường. Phong thủy bảo địa vô cùng có khả năng xuất hiện chân long huyệt lại trở thành đất phong thủy dưỡng yêu quái, chuyện này quả thật…
Du Thanh Vi vô cùng sốt ruột. Nếu như không phải ông cô nói muốn chôn cất ba cô tại thôn Liễu Bình thì cô không thể nào cảm thấy được thôn Liễu Bình là nơi thích hợp chôn người.