Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân! - Chương 4
- Home
- All Mangas
- Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
- Chương 4 - 4: Phát Bệnh
Ôn Ngọc nắm tay Khắc Nhĩ đến tửu lâu mà hắn đổi tên thành Ngọc Lâu, sau khi xem xét sổ sách chi tiêu của lâu liền phân phó lại với trưởng quầy thêm món mới, thay đổi thực đơn, lấy rượu ở đâu,…!Khắc Nhĩ đi theo nghe đến phát buồn, cơ bản y chưa từng chạm qua việc này nên cảm thấy vô cùng thấy nhàm chán.
Sau đó hắn lại đến gặp Lưu An bàn bạc vài chuyện, nhờ Lưu An thường xuyên chiếu cố Ngọc Lâu giúp hắn, tiền bạc vẫn là không vấn đề.
Đương nhiên Lưu An đáp ứng, còn hỏi thăm nói chuyện cùng hắn.
“Sao hả? Có chán hay không?” Ôn Ngọc suy nghĩ nhiều lần, ít có hán tử nào,…!à không, là không có một hán tử nào chấp nhận cái kia mình phải giả trang thành ca nhi, ở thế giới này hán tử rất được người tôn kẻ kính, nếu là hán tử đọc sách lại càng được tâng lên tận mây xanh.
Cũng không ai như Ôn Ngọc hắn…!vứt bỏ mặt mũi vì bạc…!Hừ, mặc kệ! Hắn từ kiếp trước đến kiếp này đều là kẻ ham tiền như mạng…!cái gì mặt mũi? Hắn mới không cần! Nguyên chủ chấp niệm với khoa cử, hắn đành phải, xin lỗi vậy, cũng đâu thể trách hắn, có trách là trách nguyên chủ mệnh yếu để hắn có cơ hội xuyên qua đây…
Mà đã nhận tiền từ người ta thì đương nhiên phải tận tâm tận lực làm tròn bổn phận, lấy tiền…!Nghĩ vậy Ôn Ngọc đối với ba nam nhân kia cũng cởi mở hơn một chút.
Khắc Nhĩ nghe hắn hỏi liền làm ra vẻ không kiên nhẫn, y nói:” Vô cùng nhàm chán!”
Ôn Ngọc cười cười, hai người đi ngang qua một tửu quán.
Đột nhiên Ôn Ngọc cảm thấy cái bụng mình đánh trống dữ dội, liền quay mặt hỏi Khắc Nhĩ:” Có thể hay không,…!ăn trưa nha?”
Khắc Nhĩ làu bàu:” Ở cung đồ làm còn ngon hơn, ngươi vì sao lại…?”
Ôn Ngọc chặn miệng y nhẹ giọng:” Ta biết ngươi quen ăn đồ cao quý, nếu không muốn thì chúng ta đi.
Đừng nói như vậy trước quán người ta.”
Khắc Nhĩ hừ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ kéo tay Ôn Ngọc vào tửu quán gọi món đầy bàn cho hắn.
“Ta cứ nghĩ ngươi không ăn?” Ôn Ngọc thấy bàn đồ ăn trước mặt thì sáng mắt.
“Đúng là không ăn.” Khắc Nhĩ tuy là gọi món rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối, đũa cũng không nhấc lên.
Ôn Ngọc không quan tâm, hắn biết làm Hoàng đế có bao nhiêu cực khổ, tỷ như sợ trong thức ăn có độc chẳng hạn.
Hắn ngược lại thấy những loại đồ ăn kiếp trước thường ăn thì cảm thấy hoài niệm và ngon miệng, cười đến không thể ngưng lại…!Khắc Nhĩ đối diện trông thế, khóe môi y chợt cong lên một độ cong khó phát hiện ra, đợi cho Ôn Ngọc xử lý sạch sẽ bàn đồ ăn, thái độ mất kiên nhẫn kia cũng quay trở về, Khắc Nhĩ nhíu mày:” Ăn xong chưa hả? Nếu xong rồi thì nhanh đi thanh toán!”
“Đã xong!” Ôn Ngọc được ăn no liền cảm thấy mãn nguyện, cũng lười để ý đến thái độ chó cắn của người nọ.
Vừa ra khỏi tửu quán, mặt Khắc Nhĩ liền trở về sắc thái lúc thượng triều, nghiêm túc lạnh lẽo, y kéo Ôn Ngọc đến chỗ vắng người.
Hắn liền cảm thấy có gì đó khá kì quái lại giật mình phát hiện phía sau chỗ bọn họ đứmg có hơn mười người mặc y phục đen tuyền, gương mặt bị che khuất.
Khắc Nhĩ quay lại chắn trước Ôn Ngọc, những người mặc y phục đen kia lập tức quỳ xuống.
Người quỳ ở hàng đầu lên tiếng bẩm báo.
Đại khái, như chuyện có người âm thầm nuôi binh đợi thời cơ làm phản, có người ăn xén quân lương của quân binh ở biên cương, có người báo về nạn lụt ở Tây Đại Sơn…!và vô số những chuyện khác.
Ôn Ngọc kinh ngạc, rõ ràng Tam hoàng trị vì nhìn thì thấy rất ổn nhưng sâu bên trong lại nguy hiểm vô cùng, có những thành phần tiền triều không chấp nhận cách giải quyết của Tam hoàng, không phục hay ghen ghét…
Mà đáng ngờ hơn, Ôn Ngọc trầm tư…!Vì cái gì Khắc Nhĩ để cho hắn nghe những chuyện này?
Sau khi đám người kia biến mất, dựa theo cách rời đi của họ, Ôn Ngọc chắc chắn chín phần mười chính là ảnh vệ của Khắc Nhĩ.
“Ngươi vì sao để ta nghe chuyện này?” Ôn Ngọc tò mò hỏi.
Khắc Nhĩ không giở thói nghĩ một đằng nói một nẻo nữa, y chậm rì rì trả lời:” Bây giờ ngươi mang thân phận là nam sủng của bọn ta, ta phải để ngươi thấy Hoàng cung này nguy hiểm thế nào phòng chừng ngươi muốn làm loạn.”
Ôn Ngọc cười khổ, là lo hắn làm loạn ấy à?
Ôn Ngọc không nói gì thêm, yên ổn theo Khắc Nhĩ về cung điện.
Vừa vào đến cửa, đã thấy Giang công công thấp thỏm đứng bên ngoài, Khắc Nhĩ tiến lên hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Giang công công chần chừ chốc lát nhìn hai người, sau đó vẫn là nói thẳng với Khắc Nhĩ:” Nhị đế…!phát bệnh.”
Khắc Nhĩ chấn kinh trực tiếp xông vào trong, Ôn Ngọc cũng định bước vào liền bị Giang công công ngăn lại.
Ôn Ngọc đối với loại chuyện này cũng không cố chấp, ngoan ngoãn đi về phòng của mình chuyên tâm nghĩ vài việc để làm.
Vì quá mất sức nghĩ chuyện không rõ, Ôn Ngọc quyết định đọc sách.
Đến chiều tà, một nha hoàn gõ cửa đi vào bảo rằng hắn có muốn điểm tâm chiều hay không, Tam hoàng đã cho người làm.
Ôn Ngọc mở cửa hỏi hiện tại Tam hoàng kia đang làm gì, nha hoàn nọ tên là Lan Tùy, nàng rất dễ nhìn lại hoạt bát lanh lợi, còn là đại nha hoàn ở đây.
Thấy nam nhân anh tuấn mỹ mạo phi phàm như thế liền trả lời, Tam hoàng đang cùng nhau phê tấu ở Ngự thư phòng.
Ôn Ngọc nghĩ ra cái gì nói không muốn dùng điểm tâm, tự mình chạy vọt xuống phòng bếp.
“Hắn không dùng điểm tâm?” Lạc Hà xoa xoa trán vẻ mặt rất khó coi gằn từng tiếng hỏi lại.
Đại nha hoàn Lan Tùy sợ run, chân mềm nhũn dập đầu sát đất:” Xin bệ hạ tha mạng.”
Ngày thường Lạc Hà sẽ không như vậy, y là người ôn nhu nhất trong Tam hoàng cùng với thần sắc vui vẻ soái khí, thông thường người dễ nói chuyện nhất chính là Lạc Hà đế.
Lạc Hà là Vương đế, người quyết định ý kiến của hai người còn lại, y luôn đưa ra cách giải quyết vấn đề phù hợp nhất sau khi lắng nghe Vương văn (Đoan Chính) và Vương võ (Khắc Nhĩ) tranh luận.
Nhưng khi y phát bệnh thì hoàn toàn ngược lại…
Tâm tình xuống dốc không phanh, giận lên so với Khắc Nhĩ đế thì chỉ có hơn chứ không kém.
“Cộc.
Cộc.” Nghe tiếng gõ cửa, Lạc Hà cho nha hoàn kia lui xuống, tiếng của Giang công công vang lên:” Bệ hạ, là Ôn Ngọc công tử cầu kiến.”
“Cho hắn vào.” Lạc Hà nhắm hờ mắt.
Ôn Ngọc cầm khay đồ ăn chính mình vừa làm bước vào, cảm thấy căn phòng như bao trùm lớp băng mỏng không khỏi rùng mình.
“Ta vừa làm điểm tâm, ngươi muốn ăn một chút?”
Lạc Hà không đáp, đi đến bên cạnh hắn hỏi:” Thân thể ngươi thế nào rồi?”
Ôn Ngọc lắc đầu đáp “không sao” thuận tay kéo hắn đến bên bàn đồ ăn:” Ăn cùng ta.”
Lạc Hà ngồi xuống, đối diện hắn.
Tay không động đến đũa, Ôn Ngọc thấy vậy trong lòng mắng thầm, sao mà đi ăn với mấy tên này cứ như không có tay ấy nhỉ?
Ăn một mình dù sao cũng rất mất tự nhiên, Ôn Ngọc đưa một miếng màn thầu đến miệng y, trống không nói một từ:”Ăn.”
Lạc Hà mở miệng, cắn lấy màn thầu.
Phút giây đó tim Ôn Ngọc bỗng đập “thịch” một cái, nhảy lên tới cổ.
Gương mặt nam nhân thanh tú, lông mi dài cong vút, làn da trắng nõn, cơ thể lại cường tráng, hơi thở nam tính phả vào tay hắn…!Ôn Ngọc bất tri bất giác mặt đỏ bừng.
“Ôn Ngọc, ngươi làm sao?” Lạc Hà quơ quơ tay.
Ôn Ngọc hồi thần, giật mình trả lời:”Không, không sao.”
“Tự ngươi ăn đi!”
“A…!đút ta đi…”
Ôn Ngọc:”…” Có ca nhi nào liêm sỉ số âm như vậy không?
– ———
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch bệnh quá QvQ ta vậy mà không có máy để đi sửa chương…*thương tâm quá….