Túy Nhan Hồng - Chương 1
Quan Diệp Lâu chốn Giang Nam, Lạc Huyền Sơn Trang nơi Giang Bắc, mỗi bên ngụ tại nửa non sông, không phân được cao thấp. Hai nhà tám lạng nửa cân, một li cũng không nhường, nhưng hơn mười lần minh tranh ám đấu, không một ai hưởng được chút lợi gì, trái lại còn không nguyên không cớ làm tổn thương không ít nhân lực. Mấy năm gần đây, trang chủ Lạc Huyền Sơn Trang Lạc Vân Thiên đầu dần chuyển bạc, tính tình cũng đã an hòa đi nhiều, đã không còn như thưở thiếu thời ngạo mạn điên cuồng, tự cao tự đại, với đối thủ một mất một còn Quan Diệp Lâu cũng không còn đối chọi nữa. So với giang hồ phân tranh, Lạc lão gia còn muộn phiền chuyện nhi nữ bảo bối nhà mình hơn hẳn.
Giang hồ ai ai cũng biết, Lạc Huyền Sơn Trang có ba món kì trân có một không hai: một là Chu huyền, hai là Không Âm Kiếm, còn ba chính là viên minh châu quí giá trong tay của Lạc Vân Thiên – Lạc Thanh Dung.
[2: Chu huyền: Đàn cổ đời Chu]
Đàn cổ kiếm quí, so với nụ cười mĩ nhân còn thua kém. Nghe nói dung mạo Lạc Thanh Dung tuyệt thế, dịu dàng uyển chuyển, cầm kì thi họa không món nào không tinh tường. Một nhà có con gái ngoan, trăm nhà ao ước. Từ lúc nàng mười lăm tuổi cập kê đến nay, người đến cầu thân đã đạp bay độ vài cánh cửa, nhưng mà kẻ không con trai dưới gối như Lạc lão gia nheo mắt phải híp mắt trái, nhìn đến mức hoa luôn đôi mắt cũng không nhìn ra được trong đám cậu ấm du thủ chơi bời kia có đứa nào khả dĩ kế thừa Lạc Huyền Sơn Trang. Vì thế, những đêm thâu trăng thanh gió mát, thường thở dài mãi không thôi. Nhìn lại nửa cuộc đời lãng du trần thế, nhìn về tương lai một đường mù mịt, chẳng hiểu làm sao, lại nhớ ra Quan Diệp Lâu.
Xét lương tâm mà nói, tuy rằng đối với lão oan gia Tô Tề bên Quan Diệp Lâu oán niệm thâm hậu, nhưng với gã tân lâu chủ Tô Mộ Tình lão vẫn tương đối khen ngợi – trên giang hồ xưng danh Tân sinh đại thiếu hiệp, võ công của Tô Mộ Tình không nghi ngờ gì có thể nằm trong Tam Giáp. Năm ấy hắn tài nghệ đạt thành hạ sơn liền diệt luôn mười tám tòa sơn trại, chuyện cũ tích xưa ấy nhân sĩ giang hồ còn rầm rì say sưa nói mãi. Lúc tiếp nhận Quan Diệp Lâu, tính tình mặc dù đã trầm tĩnh tiết chế đi rất nhiều, nhưng cỗ ngạo khí bẩm sinh thế nào cũng không che giấu được. Mấy năm qua, Quan Diệp Lâu trấn cả hắc bạch hai bên, từ tiền trang vải vóc đến võ quán tiêu cục, không chỗ nào là không có giao thiệp. Sinh ý càng làm càng lớn, dần dần đã lan lên đến tận vùng Giang Bắc, đối với Lạc Huyền Sơn Trang tạo ra sức ép không nhỏ.
Nhưng như thế lại vừa vặn thành lý do Lạc Vân Thiên đánh giá cao Tô Mộ Tình. Mặc dù lão hỗn đản Tô Tề có thể sinh được một thằng con trai anh tuấn xuất chúng văn võ song toàn như thế khiến lão mười phần bất bình, nhưng mà nếu có thể chiêu gã này làm rể, bất luận là với Lạc Huyền Sơn Trang hay là với con gái cưng của mình tuyệt chỉ có lời chứ không lỗ.
Vuốt chòm râu dê, Lạc Vân Thiên bắt đầu tinh vi trù tính.
~
Tháng Hai xuân về, dương liễu đã trổ đôi phần non mượt, lớp băng mỏng mảnh trên mặt sông chuyển trong trẻo dưới ánh mặt trời, trong hơi gió vẫn còn vương chút ẩm lạnh.
Tô Mộ Tình mở tấm thiếp mời mạ vàng in hoa văn tùng hạc, khóe môi mỏng cong lên một chút, làm hiện ra một nét cười khẽ.
“Thiếp mời nhà ai thế?”, hảo hữu Nam Cung Ngưng bên cạnh tiến lại gần, hiếu kỳ hỏi.
“Mời tiệc thọ Trang chủ Lạc Huyền Sơn Trang, mười sáu tháng Tư”. Tô Mộ Tình vứt thiếp mời cho y, vẫy gọi nha đầu thân cận Tiểu Song: “Chuẩn bị một phần hậu lễ, phái người đưa đến Lạc Huyền Sơn Trang”
Nam Cung Ngưng ngắm nghía thiếp mời một lúc, có chúy suy tư: “Ta thấy, chúc thọ là giả, kén rể cho con gái mới là thật. Mộ Tình à, Lạc lão trang chủ mấy lần có hỏi ta về huynh, rất có ý muốn tặng minh châu nha.”
Tô Mộ Tình cau mày nhìn y: “Với thế lực của Quan Diệp Lâu, vốn không cần cậy nhờ kẻ khác.”
“Hai thế lực liên thủ, cộng lại cũng chẳng tổn thất gì.” Nam Cung Ngưng xoa xoa cằm nói, “Huống chi, Lạc trang chủ không con trai dưới gối, trăm tuổi già rồi, Lạc Huyền Sơn Trang chính là vào tay huynh.”
Tô Mộ Tình thản nhiên nói: “Thế sao” một tiếng, hoàn toàn bỏ vào tai mà chẳng vào tâm. Nam Cung Ngưng thầm nhủ có nói gì thêm nữa cũng thành nước đổ lá khoai, bèn khoát khoát tay, trở về phòng, ngủ.
Đối chiếu sổ sách xong, Tô Mộ Tình nhìn sắc trời hãy còn sớm, gọi hạ nhân chuẩn bị ngựa, không mang tùy tùng, một thân một mình chậm rãi từ trắc môn ra ngoài, thúc ngựa phi ra ngoại thành.
Nhìn chung quanh ắng lặng, Tô Mộ Tình lột sạch hình tượng vươn tay duỗi chân, ưỡn tấm lưng lười biếng ra.
Thân là lâu chủ của Quan Diệp Lâu danh trấn thiên hạ, kỳ thực cũng có nhiều thứ thân bất do kỷ, cũng nhiều mệt mỏi không thể nói cùng ai. Tỷ như, không thể trước mặt người khác mà ngáp mà duỗi, không thể nói những lời thô tục, biểu cảm cũng không như ý mình, tiến thoái phải hợp lễ, phong độ phải tuyệt hảo, đến sòng bạc không được tham tài, ra kỹ viện không được háo sắc, khi ăn không phát động, uống canh không đánh cách, ngủ thì không được ngáp dài, cũng không chảy nước miếng. Vĩnh viễn phải bảo trì phong độ lạnh lùng trầm tĩnh uy chấn bát phương, đến đơ người cũng phải phải bày ra bộ mặt bí hiểm quỉ quái. Các kiểu các thể loại, thực là khiến thiếu hiệp đang độ niên kỷ tráng dương tính cách trời sinh hoạt bát nghẹn hết cả họng, trước mặt người thì ra vẻ đạo mạo, sau lưng người thì âm dương quỉ dị.
Lạc Vân Thiên mà coi trọng hắn, chỉ có thể nói là lão già hồ đồ, có mắt không tròng.
Tô Mộ Tình bỏ Lạc Huyền Sơn Trang ra khỏi đầu, nghênh ngang cưỡi ngựa dã ngoại chốn hoang vu, lại bắt đầu than thở buồn chán.
Cầu Bồ Tát cho hắn trò gì đó giải sầu a! Bằng không khó dám chắc hắn sẽ không làm ra chuyện khiến thiên nộ nhân oán, thiên lý khó dung, thiên lôi trừng phạt.
Còn về ba thứ bảo vật của Lạc Huyền Sơn Trang, hắn cũng chẳng có hứng thú. Một, hắn không hiểu âm luật, Chu huyền mà vào trong tay hắn hết tám phần mười sẽ ra thẳng trù phòng làm củi. Hai, bảo kiếm “Trường Tiêu” gia truyền nhà hắn đủ để so với Không Âm Kiếm rồi. Ba, Lạc Thanh Dung tuy xinh đẹp, nhưng muốn hắn – năm nay mới hai tư – đang anh tuấn đa kim như thế, còn chưa phong lưu tiêu sái cho đủ lấy về nhà mà quản thúc chính mình, thực rách việc.
Cái kẻ đang có phúc mà không biết phúc, còn quấy rầy thần phật trên trời kia đang muốn quay ngựa hồi phủ thì đột nhiên phát hiện bên sơn đạo, trên ngọn một cây hòe đang ẩn hiện một khối màu xanh biếc, trong khung cảnh hoang vắng đầu xuân trước mặt khiến kẻ khác đặc biệt chú ý. Hắn đột nhiên tỉnh táo tinh thần, thúc ngựa chạy tới, cúi người nhặt một hòn đá nhỏ, ngón trỏ bắn ra, không nặng không nhẹ trúng ngay khối màu xanh nọ.
Chỉ nghe “Ối” một tiếng thất thanh, khối tròn kia phút chốc rơi từ trên cây xuống, khiến một đám bụi mù tung lên, vừa ho vừa kêu đau: “Đồ hỗn trướng không có mắt?! Dám ám toán ta, không muốn sống nữa à?!”
Tô Mô Tình thầm hối hận, vốn nghĩ là một túi quần áo hay gì đó người ta bỏ lại trên cây, không nghĩ đến sẽ khiến một người sống rớt xuống. Hắn vội vàng xuống ngựa, nâng người kia dậy, luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tiểu đệ một thời hoa mắt, thực sự đáng chết, huynh đài ngã có bị thương không…”
Người nọ phủi đất bám trên người, ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, Tô Mộ Tình nhất thời quên đi thế nào là từ ngữ.
Thì ra, một nam nhân cũng khả dĩ khiến người khác kinh diễm!
Tô Mộ Tình vốn tự nhận mình đã xem hết lệ sắc trong thiên hạ, bất tri bất giác ngừng thở, tinh tế tỉ mỉ ngắm gương mặt tuấn mĩ tuyệt vời của người kia – đôi chân mày ẩn sau tóc mai, đôi mắt như hạnh đào trong veo hơi nheo lại, vừa nhìn đã thấy xinh, trong đáy mắt một phiến tinh khôi không vương thế tục, nhưng lại đọng vẻ nhu mềm khiến lòng nhộn nhạo không yên, đầu ngón tay hé ra như hoa xuân, ngập ngừng thơ ngây, như cây dạ hợp xòe dưới ánh trăng, sương khói bao tỏa, cũng không phải là rũ mềm như hoa kia không xương cốt, mà vầng trán ấy mang theo ba phần ngạo khí, vài phần nhác lười, rồi lại ba phần tức giận.
[3: Lệ sắc: sắc đẹp giai lệ]
Tự cho là không có đoạn tụ chi tích, nhưng Tô Mộ Tình lại ngắm đến ngây người, ánh mắt lướt qua gương mặt trắng như ngọc ngà của y, sống mũi ngay thẳng, lưu luyến mãi nơi cánh môi mỏng ửng hồng đẹp đẽ, lòng đầy ý nghĩ đôi môi kia dâng lên sẽ là bao nhiêu tư vị.
Lục y mỹ nam kia đã đứng thẳng người, thân thể dù thon gầy, nhưng đỉnh đầu chỉ đến ngang tai hắn mà thôi, cúi người một chút đã có thể hôn được rồi.
Hoang tưởng cái gì?!
Tô Mộ Tình xua tan mộng mị trong đầu, lại chắp tay, trầm giọng nói: “Tại hạ Tô Mộ Tình, một thời thất thố, mạo phạm đến huynh đài, nếu không chê cười, mời huynh đến phủ đệ của ta nghỉ một lát, gọi thầy thuốc đến chẩn đoán một chút, được không.”
Bấy giờ mới chú ý đến người kia tóc bay lất phất, y sam không chỉnh tề, chớm như vừa ngủ đậy, nhưng khí trời như thế ai lại đến cây hòe mọc bên sơn đạo mà ngủ trưa? Tô Mộ Tình nhíu mày, vốn nghĩ rằng đấy là công tử nhà ai, được nuông chiều từ bé nên bướng mà leo lên cây dỗi, nhưng trực giác mách bảo, y không phải đơn giản như thế. Thứ nhất, người này thực rất lạ mắt, thứ hai, cỗ vô tư trong veo như nước cùng sự mị hoặc như hoa mai chấp chới ấy, đến bây giờ hắn chưa thấy qua rằng hai loại khí chất không hề dung hợp kia có thể hòa quyện vừa vặn trên người bất cứ ai khác.
Y một thân xanh biếc, chẳng nhẽ là thụ tinh?
Mỹ nam kia tựa như thấu suốt tâm tư của hắn, bừng lên một nụ cười rực rỡ: “Không đúng, nhưng cũng gần như thế, người sợ ư, Tô công tử?”
Tô Mộ Tình hồi đáp y bằng một nụ cười tuấn nhã, dịu dàng nói: “Huynh đài trêu tiểu đệ rồi, xin hỏi huynh đài tôn tính đại danh?”
Mỹ nhân trước mặt, yêu ma quỉ quái thì sao, dù sao hắn cũng không thể nào thái độ hung ác, nói năng lỗ mãng được.
Đôi mắt hạnh đào hồn xiêu phách lạc kia ngưng đọng trên gương mặt hắn, một hồi lâu, giọng nhẹ cất: “Ta là Mặc Nhan.”
Tô Mộ Tình lặp lại một lần, cười nói: “Vậy là quen biết nhé, huynh đài có lòng nào theo tiểu đệ hồi phủ, để tiểu đệ thiết yến bồi tội.”
Mặc Nhan nhìn sắc trời, nói: “Tô công tử không cần khách khí, mưa rừng đã rơi, thỉnh Tô công tử quay về.”
Tô Mộ Tình còn muốn nói điều gì đó, Mặc Nhan đã khẽ cười nép sát vào hắn, nhỏ giọng nói: “Đêm nay, ta đến tìm huynh”
Tô Mô Tình trong lòng khẽ động, nhìn y thật sâu, chắp tay, lên ngựa rời đi.
Dáng lục kia ở lại, giữa sắc trời chiều càng thêm biêng biếc….
“Thực sự là đi mòn thiết hài tìm không thấy, đến khi có được chẳng tốn công a! Mộ Tình”
~
Trở lại lâu, để Tiểu Song hầu hắn thay y phục, Tô Mộ Tình lòng bất an mà dùng bữa, xong lại về ngay thư phòng, với tay cầm một quyển sách, nhưng ý nghĩ trong đầu đều là Mặc Nhan vừa quen biết.
Y sẽ đến ư, hay chỉ là buột miệng mà thôi?
Bấc đèn rung động, không khí hãy còn ẩm ướt quyện khắp gian phòng, âm thanh của mưa tuôn rì rào qua mành cửa, càng rơi càng nhanh, Tô Mộ Tình buông sách, chắp tay sau lưng thong thả đến bên cửa sổ, trong lòng có chút mất mát. Tiết trời không thuận, xem chừng, người kia nhất định đã lỡ hẹn mất rồi.
Cửa phòng kẽo kẹt mở, Tô Mộ Tình trong lòng vui sướng, nhưng chỉ thấy lãnh phong luồn qua khe cửa tràn vào, mang theo bụi mưa li ti, khiến cánh cửa ướt đẫm.
Gương mặt tuấn lãng cau lại đôi phần khó chịu, Tô Mộ Tình buộc chính mình không được nhớ đến nam tử tuấn mĩ nhưng lại lộ ra yêu dị kia. Đứng mãi một hồi, thấy buồn chán, hắn đóng cửa thư phòng lại, trở về ngọa thất nghỉ ngơi.
Ngoài lâu, mưa bụi mịn màng trong phút chốc trở thành ào ạt tầm tã, gội rửa những bậc thềm cùng lan can chạm ngọc. Tiểu Song hầu hạ hắn ngủ xong, cũng lui xuống nghỉ ngơi, để lại một mình Tô Mộ Tình, tâm trạng buồn bã, trằn trọc nan miên.
Hắn luôn là một kẻ tinh lực tràn đầy, sự vụ nặng nề với hắn đều như một bữa sáng mà thôi. Quan Diệp Lâu sự nghiệp hưng thịnh, có lúc các thủ hạ quản sự không xuể, thở cũng không ra hơi, cũng không nhìn thấy lâu chủ tỏ vẻ mệt nhọc, thức trắng mấy đêm thâu vẫn thần thanh khí sảng, đầu óc mẫn tiệp.
Nam nhân như thế không thể thiếu mỹ nữ làm bạn. Hồng nhan tri kỷ của Tô Mộ Tình rải khắp Giang Nam, trong phủ cũng có vài thị thiếp tài mạo tươi đẹp. Vài ngày trước đây công vụ đã xong, hắn chỉ lo cùng Nam Cung Ngưng du ngoạn chung quanh, rốt cuộc đã vô tình cấm dục hơn mười ngày. Bằng không, cũng không đến mức tưởng nhớ trông mong một nam nhân.
Lòng nghĩ thế, nhưng không gọi người đến hầu, Tô Mộ Tình biếng nhác tựa vào đầu giường, nghĩ đến vài thị thiếp yểu điệu đẹp xinh, thế nhưng không hiểu sao, tinh thần không khá lên được.
Thực đã bị Mặc Nhan đầu độc tâm hồn rồi sao? Người ấy thực ra là ai? Tô Mộ Tình khoác áo rời giường, châm đèn cho tỏ.
Qui củ trong phủ, lâu chủ một khi đã ngủ, trời có sập cũng không thể vào quấy rối. Mà chính mình ngủ rồi, người kia cho dù có thực đến đây, cũng không thể nào qua được vòng vây nghiêm ngặt.
Trong ngực có chút bột phát khó hiểu, tịch mịch đêm thâu, lòng không thể ngủ, thôi thì cứ để chính mình cuồng dại một đêm đi, đợi y đến bình minh thì đã sao?
Hai mắt khép lại, Tô Mộ Tình bình tĩnh lại, ngưng thần dưỡng khí, mưa ngoài lâu không ngớt, canh ba qua đi, hơi lạnh đã muốn thấm vào da thịt.
Trong gió trong mưa, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa cốc, cốc. Mấy âm nhẹ nhàng, ôn hòa hữu lễ.
Tô Mộ Tình nhíu mày, bằng nhĩ lực của hắn, nếu nghe không ra tiếng chân đối phương, khinh công người kia hẳn không kém mình.
Một chưởng vừa đảo, nội lực khẽ xuất, chưởng phong một trận nhẹ nhàng hướng cửa phòng hờ khép, hai phiến cửa vì chưởng lực mà mở ra. Tô Mộ Tình lập tức thu lại khí lực, nhìn hai bên cửa im ắng mở ra, Mặc Nhan đứng đó, quần áo màu lam, tóc dài thả rối sau lưng, mỉm cười nhìn hắn.
Gió đêm cơ hồ dấy lên ấm áp, trong không gian vấn vít chân tình lay động, Mặc Nhan xoay người đóng cửa phòng, yếu ớt cười nói: “Tô công tử, nửa đêm quấy rầy, mong người thứ lỗi.”
“Mặc công tử hà tất khách khí? Đêm mưa đón khách, âu cũng là một việc tao nhã.”, khóe môi Tô Mộ Tình hơi cong lên, nói, “Gió táp mưa sa, y phục của Mặc công tử lại không thấy ướt, thực là hảo nội lực, Tô mỗ bội phục.”
Đôi ngươi hạnh đào của Mặc Nhan hấp háy chuyển động, vươn tay ra: “Tô công tử là muốn thử ta một lần ư?”
Đồ đạo đức giả! Rõ ràng chân mày khóe mắt đều ám muội hết rồi, còn hết lần này đến lần khác tỏ ra khách sáo tẻ nhạt.
Tô Mộ Tình mê muội nhìn bàn tay thon dài trắng nõn, cốt tiết phân minh ấy, mười đầu ngón tay tròn trịa như ngọc, không giống mình tập võ nhiều năm, chai sần nhiều vết, bất giác đã xoa vào cổ tay Mặc Nhan. Cảm giác mịn màng kéo theo rung động dị thường, mặc dù khác hẳn thường nhân, nhưng không hề có nội lực. Khi da thịt chạm nhau, bỗng nhiên nóng đến thiêu người, ngón tay lần dọc theo cổ tay, tham nhập vào ống tay áo, ý tứ trêu đùa không nói cũng tỏ tường.
Mặc Nhan như thể bị nhột mà cười rộ lên, đôi gò má ửng đỏ ấm áp, trong ánh đèn phủ một quầng sáng mỏng, tinh khiết nhưng cũng mang theo yêu mị thấu xương. Tô Mộ Tình chỉ thấy một trận sóng dấy lên dưới bụng, sử lực một chút kéo y vào trong lòng mình, vuốt ve khuôn mặt thanh mị, thanh âm trầm thấp: “Một mình đến đây, không sợ bị ta ăn tươi?”
Cơ thể thon thả tựa vào lòng hắn, qua lớp xiêm y mỏng mảnh đã cảm thụ được cơn run rẩy sợ hãi nhỏ bé, Mặc Nhan si ngốc nhìn hắn, tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Ta vì huynh mà đến, Mộ Tình, ta thích huynh.”
Môi kia còn đang mấp máy rất nhanh đã bị chặn mất rồi. Đôi môi nóng cháy của nam nhân bá đạo mà dịu dàng quyện vào y, đầu lưỡi khai mở cánh môi, thần tốc tiến nhập, tìm tòi trong mọi ngõ ngách, đùa vào đầu lưỡi không biết phải làm sao của y, khí tức cường hãn xông đầy trong miệng. Mặc Nhan bị hôn đến bối rối, đưa hai tay ôm lấy cổ Tô Mộ Tình, thân thể sớm đã mềm nhũn đến đứng cũng không xong, chính mình cũng hiểu ý người kia. Đôi tay tráng kiện ôm lấy toàn thân y vào lòng. Mặc Nhan thở dốc, tay chân cũng ôm lấy Tô Mộ Tình, rất sợ đối phương sẽ nảy sinh ý xấu mà rời bỏ mình.
Thân thể tương hợp chặt chẽ, nóng đến mức sắp thiêu cháy. Những cái hôn nồng buông xuống, dục vọng khó nhịn, Tô Mộ Tình đặt Mặc Nhan dưới thân, khoát tay búng tắt đèn. Trong bóng tối, một loại lửa nóng khác đã bắt đầu hoan khởi.
~
Mây ngừng mưa tạnh, Mặc Nhan mùi mặt vào hõm vai Tô Mộ Tình, tóc đen xõa ra vương vấn, hai má hãy còn ửng đỏ như say.
Vì tiếc thương y ngây thơ e lệ, Tô Mộ Tình còn chưa tận lòng phát tiết, một mực quan tâm đến cảm nhận của y, vừa chớm nếm vị cá nước hoan nhạc liền thu binh rút tướng, ôm lấy Mặc Nhan thở dốc mà an tĩnh lại, thầm nghĩ thời gian còn dài, thương tổn đến y cũng không hay.
Mặc Nhan vươn đôi tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu khẽ hôn lên cằm hắn, nói nhỏ: “Ta cứ nghĩ… rằng ta chết mất.”
Yết hầu vừa nãy rên rỉ đến đau mà dẫn ra đôi chút khàn đục, trong bóng tối càng thêm liêu nhân.
Tô Mộ Tình một tay khẽ vuốt ve lưng y, cảm nhận cơn run rẩy dưới lòng bàn tay mình, trầm giọng cười, vươn người qua gặm vành tai y, hỏi: “Thích không?”
“Ưm”, Mặc Nhan ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nhưng lại thành thực ngay: “Ta thích, toàn thân huynh từng phân từng tấc ta đều thích.”
Ngón tay thon dài ấm áp đặt trên môi y, thanh âm khàn khàn thuần hậu của nam nhân lại tỏa trên vành tai, khiến y tê dại từng khớp xương một: “Mặc Nhan, đến tột cùng ngươi là người ở đâu?”
Mặc Nhan vùi vào lòng hắn, bật cười khanh khách, hạ giọng: “Ta không phải người.”
Lời vừa ra khỏi miệng lập tức đã nhuốm vài phần bất an, Mặc Nhan dừng thở, ngẩng đầu chăm chú nhìn thần sắc đối phương, cổ họng nghẹn cả lại, một chữ cũng không nói thành lời.
“Ha ha”, một tiếng cười nhỏ, Tô Mộ Tình một chưởng phất lên thắp đèn. Hắn xoay người cười mỉm: “Ta lại muốn xem ngươi là yêu tinh phương nào, dám khiến ta thần hồn điên đảo.”
Thần sắc hoảng sợ của Mặc Nhan thoắt chốc tiêu tán, ngọt ngào cười với hắn, thân trên cử động, lười nhác mà nhu thuận ngắm hắn, rõ ràng là có ý mời mọc.
Cẩm bị vén ra, thân thể nằm xõa dưới ánh đèn, khiến hắn toàn tâm bị hút vào.
Tóc dài đen nhánh đương xõa rối bờ vai, nửa che nửa lộ đôi vai thon gầy, xương quai xanh ưu mỹ, bờ ngực mong manh, vùng eo nhỏ bé, đôi chân thon thả khép lại, tà cẩm bị phủ lên tiểu phúc – chính là nơi đặc thù nam tính đang ắng lặng – lưu lại một mảnh hấp dẫn khiến người ám ảnh dài lâu, mà làn da nơi vai nơi cổ lại như ngọc như ngà, thi thoảng lại hiện lên hồng ngân, đặc biệt khiến người thương tiếc.
“Ngươi là quỉ ư?”, bàn tay rắn chắc vuốt dọc sống lưng y, Tô Mộ Tình lắc đầu cười nói: “Nghe nói, thân thể quỉ thực lạnh lẽo, nhưng ngươi lại nóng ấm đến mức muốn đem ta hòa tan đi ấy.”
Thân thể cao to vững chãi gắn chặt trên người y, Mặc Nhan xấu hổ không để đâu cho hết, rụt người lại dưới thân ảnh của Tô Mộ Tình, rét run.
Nhìn ra y có chút lẩy bẩy, Tô Mộ Tình cởi giày lên giường, ôm y vào lòng, đưa tay xoa nắm chân phải cả y, nhíu mày hỏi: “Thế này là sao?”
Một vết sẹo xấu xí vắt ngang trên mắt cá chân nhỏ nhắn, nhìn đã biết là vết thương xưa cũ, thập phần chướng mắt.
Mặc Nhan duỗi chân, hai tay trụ trên lưng hắn, toàn thân dựa vào người hắn, lóng ngóng thầm thì: “Là thợ săn… là người xấu làm bị thương.”
Người vừa mở miệng ra đã vội vàng đổi giọng, thế nhưng cằm đã bị bắt lấy, Tô Mộ Tình nâng gương mặt y lên, ôn nhu hỏi: “Thợ săn?”
Mặc Nhan cau mũi, cả tay lẫn chân đều chực ôm lấy hắn, hữu ý cọ vào hạ thân của hắn, nỗ lực khiến hắn dời chú tâm đi nơi khác.
Lâu chủ Quan Diệp Lâu dẫu có phong lưu đi nữa, cũng chưa đến độ sắc tâm mờ trí, Tô Mộ Tình nghiêng người ngăn y lại, bàn tay to lớn lướt xuống tiểu phúc bằng phẳng kia, nhẹ vỗ về phân thân dầng ngẩng kên, dự định dùng chiêu thức gậy ông đập lưng ông.
Nam tử vừa nếm mùi tình tự làm sao có thể nhịn được sự trêu đùa ấy, khí tức nhanh chóng đã hỗn loạn cả lên, nhãn thần mê man mờ đục, thân thể không nhịn được mà giãy dụa.
“Nói, ngươi đến tột cùng là người phương nào?”, Tô Mộ Tình cũng không thẳng thắn vỗ về nữa, mà ngón tay linh hoạt khi xa khi gần, chỉ là không hề chạm đến phân thân ấm nóng run rẩy của y. Mặc Nhan cắn môi, trong đôi mắt đã ậng lên một tầng hơi nước, đau khổ gắng gượng động đậy, nhưng có giãy thế nào cũng không thoát được bàn tay hắn. Tình thế cấp bách, y đành nhắm mắt lại, đưa tay muốn tự mình vận sức phát động ham muốn.
Mục đích còn chưa đạt được, thân thể bỗng dưng một trận tê dại, mềm rũ ngồi trên giường, một chút cũng không thể nào cử động.
Hắn, hắn, hắn…cư nhiên lại điểm huyệt y?!
Hai giọt lệ ậng lên trong mắt Mặc Nhan, vẻ ủy khuất hiện lên trong đôi ngươi hạnh đào nhu mềm khả ái. Sao lại có người thế chứ? Đã đem y ăn đến mạt tịnh, một khắc sau lại trở mặt bức cung, lại áp dụng thủ đoạn hạ lưu đến thế!
Chóp mũi thống khổ mà chun lại mấy lần, Mặc Nhan nhìn gương mặt Tô Mộ Tình – hắn vẫn đĩnh lập như thế, hoàn toàn không có chút dấu hiệu gì mềm lòng – hảo hán không chịu thua khó khăn trước mắt, y đảo mắt một hồi, bắt đầu nói xạo:
Ngày đó có một ngọn núi, trên núi có một tòa miếu, trong miếu có hai hòa thượng một lão một tiểu. Tiểu hòa thượng bướng bỉnh hiếu động, lão hòa thường vì muốn y chuyên tâm tu hành, đã thả tung chín chín tám mốt viên phật châu bảo y nhặt về xâu lại. Y xâu xong chỉ thấy có tám mươi hạt, sư phụ bảo y mang, nhưng như thế chỉ còn tám mươi hạt. Tiểu hòa thượng sợ sư phụ quở trách, bèn vào đêm đen trăng mờ trốn khỏi cửa phật, nhưng đã lạc đường trong rừng thẳm, gặp phải cường đạo, không thể làm gì khác hơn là liều mạng bỏ chạy, nhưng vẫn bị một phi đao cứa ngang mắt cá chân, để lại sẹo kia.
“Nói thế, ngươi chính là tiểu hòa thượng hoàn tục sao?”, Tô Mộ Tình có chút suy tư hỏi y, Mặc Nhan thấy sắc mặt hắn đã dịu đi không ít, trong lòng đại hỉ, luôn mồm xác nhân, năn nỉ hắn giải huyệt cho mình. Tô Mộ Tình cười gian xảo, không chút chùn tay búng một cái lên phân thân nóng đến mức sắp sôi sục của y. “Liễu diệp phi đao mà làm bị thương mắt cá chân ư, ngươi là chạy trên không trung sao?”
Mặc Nhan vừa rối vừa giận, đầu óc càng lúc càng tối sầm lại, đang lúc vắt hết trí não ra bịa thì Tô Mộ Tình đã xoa nắn chóp mũi của y, đưa tay thâm nhập vào giữa hai chân y, tự tiếu phi tiếu nhìn y: “Đừng xạo sự, tiểu yêu tinh, ngươi nhìn xem đây là trò đùa gì thế?”
Mặc Nhan cố bình tĩnh mà nhìn, thoáng chốc như bị ngũ lôi giáng xuống, chỉ thấy trong tay hắn đúng là một cái đuôi lông nhung nhung, lúc này mới phát hiện ra sau cổ một trận đau đớn, cúi đầu rên một tiếng, khẩn cầu: “Huynh buông ta ra.”
“Buông ra ư?”, bàn tay Tô Mộ Tình đã định chạm vào phân thân của y bất chợt ly khai, Mặc Nhan khẩn trương đến độ chực khóc, lời lẽ hỗn loạn: “Đừng… đừng rời đi mà… cầu huynh…chạm vào ta đi.”
Nhìn y bộ dạng đáng thương như thế, Tô Mộ Tình không đành lòng, theo lời y mà tiến đến động chạm, Mặc Nhan thở dốc, nỉ non rên rỉ: “Ưm…thực thoải mái… a, nhẹ một chút….”
Tô Mộ Tình cười giễu một cái, không chút hảo ý kề sát vào gương mặt đẹp đẽ mê đắm kia, trêu tức: “Tiểu yêu tinh à, lỗ tai ngươi cũng dài hết rồi kìa.”
Mặc Nhan khẽ kêu một tiếng, khao khát cháy bỏng nơi hạ thân thoắt chốc đã mềm rũ cả ra, y giận đến run người, nói: “Ngươi bại hoại! Ta nhìn lầm ngươi rồi! Còn không giải huyệt cho ta!”
Tô Mộ Tình lắc đầu, nhỏ giọng: “Trong đèn đã châm thêm trần hương, đến khi hương đốt hết, nguyên hình của ngươi cũng toàn bộ hiện ra, ta há bỏ qua được sao?”
Mặc Nhan sắc mặt trắng bệt, kinh hãi nói: “Đừng… huynh tắt đèn đi, ta, ta nói là được mà!”
Trời xanh ơi! Y làm sao lại bất hạnh đến thế?! Vất vả lắm mới tìm được ân nhân cứu mạng, nhưng tại sao lại là một kẻ mặt người dạ thú, ngụy quân tử như này!